Rể Quý Vô Địch
Sáu giờ tối, Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh từ đội cảnh sát giao thông đi ra.
Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh trông rất khó chịu.
Để nhận được khoan hồng, cô ta đã chủ động nhận trách nhiệm ngay khi bước vào.
Cô ta một chữ cũng không đề cập đến việc Bạch Vũ cướp tay lái, chỉ nói sẵn sàng gánh vác toàn bộ trách nhiệm, nếu phải bồi thường tiền hay muốn bắt cô ta ngồi tù thì cô ta đều nhận.
Nhưng cảnh sát giao thông nhìn cô ta với ánh mắt rất kỳ quái, nói cô ta và Bạch Vũ đều không phải chịu trách nhiệm.
Nguyên nhân vụ tai nạn là do lốp trước của xe tải đất đã cũ và bị thủng.
Cảnh sát giao thông còn trích dẫn camera giám sát và khen ngợi quyết định kịp thời của Bạch Vũ.
Nếu Bạch Vũ không kịp thời trốn khỏi nơi này, bọn họ đã bị đè chết tại chỗ.
Lam Hải Quỳnh trợn mắt há hốc miệng.
Cô ta nhận ra rằng mình không những đã trách lầm Bạch Vũ mà còn nợ anh một lời cảm ơn.
Nếu không có Bạch Vũ, có lẽ giờ phút này cô ta đã chết rồi.
Bước vào trong xe BMW, Lam Hải Quỳnh vốn muốn nói xin lỗi, nhưng lại rất sĩ diện.
Cuối cùng cô ta chỉ hừ ra một câu: "Cũng may tai nạn xe cộ không liên quan gì đến anh, nếu không anh đã phải ngồi tù rồi."
Bạch Vũ từ lâu đã quen với tác phong mạnh miệng của người nhà họ Lam:
"Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."
Lam Hải Quỳnh vừa rồi đã “nhận lỗi” thay anh, điều này khiến Bạch Vũ cảm thấy mềm lòng, cho dù Lam Hải Quỳnh có xem thường anh đến mấy thì trong lòng vẫn che chở anh.
Sau đó, anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp đen trong tay.
Chiếc hộp rơi ra khỏi chiếc Audi, mã số ghi 9981, Tống Quế Khanh đặc biệt gọi điện thoại tới, bảo cảnh sát giao thông giao chiếc hộp cho Bạch Vũ.
Cô ta còn bảo Bạch Vũ nhất định phải nhận nó.
Bạch Vũ cũng không có do dự quá nhiều, mạng sống của Thiến Thiến đương nhiên đáng giá một phần lễ vật.
Nghĩ đến Thiến Thiến, trong mắt Bạch Vũ hiện lên một tia lo lắng. Một tia sáng trắng miễn cưỡng có thể chữa lành cho hồn phách của Thiến Thiến, nhưng không đủ để giúp cô bé vượt qua nguy hiểm.
Anh đang nghĩ đến việc đi gặp cô bé vào ngày mai.
Nghe được lời này của Bạch Vũ, Lam Hải Quỳnh chuyển tay lái rời đi: "Cuối cùng thì anh cũng đã trưởng thành."
Bạch Vũ thu hồi ánh mắt đang nhìn phương xa, nhân lúc tâm trạng Lam Hải Quỳnh đang thoải mái, anh nói:
"Hải Quỳnh, thật ra anh không nói bậy, nếu sát khí của em nhập thể thì sẽ gặp tai họa đẫm máu. Vụ tai nạn xe hơi chính là một minh chứng…"
Anh nhắc nhở một câu: "Tốt nhất là em nên vứt mặt phật đi."
"Im miệng!"
Sắc mặt Lam Hải Quỳnh đột nhiên tối sầm: "Anh có thể đừng nói bậy nói bạ được không?"
"Đây là mặt phật mẹ tôi đã xin cho tôi khi đi du lịch. Ý của anh là mẹ tôi muốn hại con gái của mình à?"
Bạch Vũ vội vàng xua tay: "Ý anh không phải vậy, nhưng mẹ cũng có thể bị người khác hãm hại..."
"Nào, đi ra ngoài du lịch, không quen biết ai, người nào ăn no rảnh rỗi mà đi tính kế nhà họ Lam?"
Lam Hải Quỳnh tức giận kết thúc đề tài: "Tai nạn xe cộ vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tai họa đẫm máu chỉ là lời nói vô căn cứ thôi."
"Anh đừng nói mấy lời này nữa, nếu không tôi sẽ đá anh ra khỏi xe của tôi đấy."
Theo cô ta, Bạch Vũ chỉ đang lòe thiên hạ thôi.
Bạch Vũ rất bất đắc dĩ, không nói chuyện nữa, tránh cho Lam Hải Quỳnh cảm thấy chán ghét, đồng thời đang nghĩ cách giúp cô ta hóa giải.
Mặt phật vẫn đang hấp thu khí vận và sức sống của Lam Hải Quỳnh, mười ngày nửa tháng sau cô ta sẽ lại đối mặt với mối uy hiếp tử vong.
Anh muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
"Két —— "
Nửa giờ sau, chiếc BMW màu đỏ đỗ trước khách sạn Phượng Hoàng.
Sao lại đến đây?
Bạch Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó vỗ đầu. Đêm nay là đại thọ năm mươi tuổi của ba vợ Lam Quốc Khánh.
Nhà họ Lam đặt tiệc tại khách sạn Phượng Hoàng để chúc mừng.
"Anh quên mất hôm nay là sinh nhật của ba, anh đi mua một ít đồ..."
Một năm này, Bạch Vũ đã nhận hết xem thường, nhưng dù sao cũng là đại thọ của ba vợ, anh cũng phải bày tỏ chút thành ý.
"Không cần, tôi đã mua rồi."
"Hôm nay, chị hai và những người khác cũng đến, lát nữa tốt nhất anh đừng nói gì, tránh cho mất mặt xấu hổ."
Lam Hải Quỳnh mở cốp xe, lấy hộp quà ra, không quay đầu lại bước vào khách sạn.
Bạch Vũ suy nghĩ một chút, cầm chiếc hộp đen mà Tống Quế Khanh đưa cho bước vào.
Mặc dù anh còn chưa mở ra xem, nhưng Tống Quế Khanh dám tặng mình xem như lễ vật cứu mạng, nếu anh đưa cho ba vợ thì chắc cũng có thể xem như qua cửa.
Rất nhanh, Bạch Vũ đi theo Lam Hải Quỳnh đến phòng tiệc mừng thọ, phát hiện nhà họ Lam đã mời rất nhiều người thân đến dự tiệc tối.
Có gần ba mươi người, ba bàn tròn lớn được bày ra, rất náo nhiệt.
Chị hai Lam Thục Linh và anh rể Hàn Thiệu Huy cũng ở đây.
Chỉ là ba vợ Lam Quốc Khánh cùng mẹ vợ Lý Tuyết Nhàn vẫn chưa đến, cô em vợ đang đi học ở nước ngoài nên tạm thời sẽ không về.
"Hải Quỳnh, cuối cùng thì em cũng đến rồi."
"Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của ba, sao em lại đến trễ vậy?"
"Mặc dù ba mẹ luôn yêu thương em, nhưng em cũng phải để tâm chút chứ?"
Nhìn thấy Lam Hải Quỳnh và Bạch Vũ xuất hiện, đám người Lam Thục Linh vây quanh bọn họ, mồm năm miệng mười trò chuyện.
Bọn họ thậm chí còn không liếc nhìn Bạch Vũ một cái.
Bạch Vũ cũng không để ý.
Nhưng anh rể Hàn Thiệu Huy vẫn gây khó dễ cho anh như thường lệ:
"Bạch Vũ, hôm nay là đại thọ năm mươi của ba, cậu tặng lễ vật gì?"
"Đừng có nói những gì Hải Quỳnh mua cũng chính là những gì cậu mua nhé."
"Cậu ăn của nhà họ Lam, ở cũng ở nhà họ Lam, còn dùng đồ của nhà họ Lam. Ngày đại thọ như vậy, tốt xấu gì cũng nên bỏ ra chút tiền bày tỏ chứ, đúng không?"
"Chẳng lẽ cậu đi hai tay trắng đến à?"
Anh ta ngoài cười trong không cười nhìn Bạch Vũ, trong mắt có chút oán giận.
Mặc dù chị hai Lam Thục Linh cũng là một mỹ nhân, nhưng so với Lam Hải Quỳnh còn kém quá nhiều.
Cho nên anh ta vừa ghen tỵ vừa xem thường người cưới được mỹ nhân như Bạch Vũ.
Bạch Vũ bình tĩnh trả lời: "Tôi có mang theo lễ vật."
Lam Hải Quỳnh hơi sửng sốt.
Khi cảnh sát giao thông đưa chiếc hộp cho Bạch Vũ, Lam Hải Quỳnh cũng không hề hay biết chuyện.
"Ha ha ha, cậu có mang quà đến sao?"
Hàn Thiệu Huy cười lớn: "Để tôi nhìn xem cậu mua cái gì nào?"
Lam Hải Quỳnh còn chưa kịp phản ứng, Hàn Thiệu Huy đã nhanh chóng tiến lên, giật lấy chiếc hộp màu đen trong tay Bạch Vũ.
Mở ra.
Một quả nhân sâm lớn màu đỏ xấu xí có hình như đầu rồng xuất hiện trước mặt mọi người.
"Lễ vật? Quả nhân sâm?"
"Cái hộp nát như vậy, quả nhân sâm còn xấu xí, chắc chắn là hàng vỉa hè."
"Đúng vậy, còn đỏ tươi đáng sợ, chắc chắn là tiêm hóa chất, ăn xong chết chắc luôn."
"Phế vật vẫn là phế vật, vào ngày đại thọ của ba mà lại tặng một quả nhân sâm chỉ hai chục ngàn?"
"Hơn nữa có tặng thì cũng phải tặng một thứ bình thường đi. Cái thứ màu đỏ xấu xí này nhìn như hàng giả vậy."
"Ngày sinh nhật của ba cũng không để tâm, cậu còn không biết xấu hổ mà đi ở rể như vậy? Mau ly hôn và cút khỏi đây đi."
Hàn Thiệu Huy và họ hàng nhà họ Lam bật cười, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường và ghét bỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh trở nên cứng ngắc, không nghĩ Bạch Vũ lại khiến cô ta mất mặt như vậy.
Cô ta oán hận thầm mắng một câu: Đồ vô dụng!
Bạch Vũ không đáp lại, chỉ kinh ngạc mà nhìn quả nhân sâm.
Sao mà anh ngờ được Tống Quế Khanh lại tặng cho mình một lễ vật đắt tiền đến thế.
Nhìn thấy Bạch Vũ bất động, mọi người đều cho rằng anh bị vạch trần nên xấu hổ, lại bật cười lớn hơn.
"Đồ ngu, nhìn thứ mà tôi tặng cho ba đi này, là bức tranh của David."
Hàn Thiệu Huy lấy lễ vật trong tay ra, mở ra, dương dương đắc ý nói: "."
"Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được cái này. Nó có giá chín trăm chín mươi triệu."
"Về phần giá thị trường thực tế của nó thì còn cao hơn gấp mười lần."
"Vì thế mà tôi cũng đã tìm một số chuyên gia trong lĩnh vực này để thẩm định."
Hàn Thiệu Huy tỏ rõ muốn dùng quà của mình để khoe khoang sự ưu việt của bản thân trước mặt họ hàng, nhưng lại không tiện trực tiếp khoe khoang, cho nên đã mượn Bạch Vũ làm cái cớ:
"Bạch Vũ, nhớ kỹ, nếu muốn tặng quà cho ba thì phải tặng loại vật phẩm cao cấp như này."
"Đừng dùng mấy món hàng vỉa hè linh tinh hỗn loạn tặng có lệ cho ba mẹ."
Họ hàng của nhà họ Lam kinh ngạc cảm thán, một món lễ vật cả tỷ đồng thật sự quá hào phóng.
So sánh lại quả nhân sâm xấu xí của Bạch Vũ, quả thực có sự khác biệt giữa trời và đất.
"Anh rể, em thừa nhận lễ vật của anh rất tốt."
Lam Hải Quỳnh nhắm mắt giải vây giúp Bạch Vũ:
"Nhưng tặng quà cho ba không phải so sánh giàu nghèo, chỉ cần có tâm ý là được."
Cô ta thật sự hối hận vì đã không để ý đến chiếc hộp trên tay Bạch Vũ, nếu không thì cô đã sớm ném món quà đáng xấu hổ này vào thùng rác rồi.
"Tâm ý đến rồi thì cũng phải có thành ý chứ?"
Hàn Thiệu Huy cười lạnh một tiếng:
"Mỗi ngày các người ăn của ba mẹ, cũng ở chỗ của ba mẹ. Bỏ thêm ít tiền để ba mẹ vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao?"
"Rõ ràng các người không xem trọng."
Nụ cười xinh đẹp của Lam Thục Linh giấu dao:
"Thiệu Huy, thôi bỏ đi. Hải Quỳnh cũng không dễ dàng, phải nuôi tên ăn bám Bạch Vũ này."
Đám đông lại phá lên cười, khiến bầu không khí tràn ngập niềm vui sướng.
Lam Hải Quỳnh mặt đỏ tới mang tai: "Các người..."
Mặc dù cô ta giữ chức chủ tịch công ty chi nhánh Thiên Đường, hàng năm cũng kiếm được mấy tỷ, nhưng toàn bộ số tiền đều bị ba mẹ lấy đi, trong tay cô ta chỉ dư lại một ít tiền dự phòng.
Cô ta thật sự không đủ khả năng mua những món quà mấy trăm triệu.
"Hải Quỳnh, đừng nóng giận. Mặc dù lễ vật của anh bình thường, nhưng quý ở tính chân thật."
Ngay lúc này, Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: