Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Tranh giả? Mọi người đều kinh ngạc nhìn Hàn Thiệu Huy. "Đánh rắm!" "Tôi đã chi hơn cả tỷ đồng mới lấy được bức tranh này từ một tên bại gia chi tử đấy." "Cậu nhìn đi, mặt trời này to tròn thế nào, nhìn xem biển rộng và sâu bao nhiêu." "Tôi cũng đã hỏi qua mấy vị chuyện gia, trong đó còn có vị đại sư Quỷ Nhãn tiếng tăm lừng lẫy, tất cả đều nói là thật." Nhìn thấy một đám người thân nghi ngờ mình, Hàn Thiệu Huy chỉ cảm thấy da đầu nổ tung: "Bọn họ đều nói trị giá cả tỷ đồng." "Sao vào miệng của cậu lại là giả được chứ?" "Bạch Vũ, cậu phải xin lỗi tôi, lập tức nói xin lỗi." Anh ta ngoài mạnh trong yếu: "Nếu không thì tôi sẽ không yên chuyện này đâu." "Đúng vậy, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói chuyện bừa bãi." Lam Thục Linh cũng tỏ vẻ khinh thường: "Cậu chỉ là một ông chồng suốt ngày ở nhà thì biết gì về danh họa chứ?" Những người thân vừa rồi còn khiếp sợ, nghe được câu này mới kinh ngạc phát hiện mình bị Bạch Vũ lừa dối. Làm sao một tên phế vật ăn bám nhà họ Lam lại có thể hiểu được những bức tranh đầy cao thâm chứ? Nếu thật sự có năng lực thì cũng đâu cần phải đi ở rể? "Bạch Vũ, nếu cậu không biết gì thì câm miệng đi, đừng bêu xấu Thiệu Huy." "Đúng vậy, anh cũng không nhìn xem mình là người thế nào, giả vờ là thân sĩ chuyên nghiệp, anh có thể phân biệt tốt xấu sao?" "Một người mà ngay cả công việc cũng không tìm được, còn không biết xấu hổ nói bức tranh là giả?" "Đại sư Quỷ Nhãn là người giám định bảo vật giỏi nhất, ông ấy nói là thật thì nhất định là thật." Hàng chục họ hàng thân thích đều trở nên kích động, không chút lưu tình châm chọc Bạch Vũ, giọng nói đặc biệt chói tai. Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh rất khó coi, thậm chí còn không đủ sức lực để mắng chửi. Khi nào thì Bạch Vũ mới hết vô dụng đây? Cô ta đã kiệt quệ sức lực cả về thể chất lẫn tinh thần. Trên mặt Bạch Vũ vẫn duy trì sự bình tĩnh: "Ba là nhà sưu tầm đồ cổ, đã giám định qua vô số tác phẩm nổi tiếng." "Chờ một lúc để ba xem thử, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết thật giả sao?" Trong lòng Hàn Thiệu Huy khẽ run lên, cảm thấy có chút do dự khó diễn tả thành lời. Ngoài sự bình tĩnh của Bạch Vũ thì còn có một sự thật là anh ta không hề bỏ ra cả tỷ để mua bức tranh này, anh ta chỉ bỏ ra chín trăm triệu đã mua được nó. Mặc dù đối phương nhiều lần khẳng định đây là thật, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có chút không chân thực. Dù sao thì cũng quá dễ dàng để mua được thứ giá đắt như vậy. Hiện tại lại cảm thấy hơi bất an. Chẳng lẽ bức tranh này thật sự có vấn đề? "Có chuyện gì ồn ào thế?" Lúc này, ở cửa truyền đến một giọng nói uy nghiêm của một người phụ nữ: "Ngày tốt như vậy mà lại ồn ào như một cái chợ thế à?" Lý Tuyết Nhàn bước vào cùng chồng Lam Quốc Khánh. Một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi nhưng năm tháng lại không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt. Ngoại hình xinh đẹp, làn da trắng như tuyết và vẫn có nét nữ tính, nếu không nói tuổi tác thì khi ra ngoài rất dễ bị người khác nhầm là chỉ mới ba mươi hơn. Người ta đồn rằng Lý Tuyết Nhàn lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân ở Trung Hải, người theo đuổi bà ta đếm bằng cả hai tay lẫn hai chân cũng không đủ. Ngoại hình của ba chị em Lam Hải Quỳnh là được thừa hưởng từ bà ta. Tuy nhiên, tác phong của bà ta rất mạnh mẽ và độc đoán, lại là chủ một phòng khám lớn nên có tác phong cường thế cả trong lẫn ngoài. Ngay cả Lam Quốc Khánh cũng nghe lời bà ta răm rắp. Vì vậy, ngay khi Lý Tuyết Nhàn bước vào, toàn trường đều yên lặng. Hàn Thiệu Huy chỉ vào Bạch Vũ tố cáo: "Mẹ, không phải con muốn gây ồn ào, nhưng tên ngốc Bạch Vũ kia nói bức tranh con mua tặng ba là tranh giả." "Đây không phải là đang bôi nhọ danh dự của con sao?" Anh ta tỏ ra rất tủi thân. Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: "Vốn là giả mà." "Im miệng, anh biết cái gì?" Lam Hải Quỳnh tức giận kéo tay áo Bạch Vũ ống tay áo: "Đừng làm mất mặt nữa được không?" Mặc dù cô ta muốn Bạch Vũ cho mình chút thể diện, nhưng đúng như lời Hàn Thiệu Huy đã nói, làm sao Bạch Vũ lại có thể hiểu biết về đồ cổ và tranh chữ chứ? Lý Tuyết Nhàn chán ghét liếc nhìn Bạch Vũ một cái, dẫn Lam Quốc Khánh bước đến ghế chủ vị và ngồi xuống: "Mang bức tranh lại đây." Lý Tuyết Nhàn chỉ tay vào Hàn Thiệu Huy: "Để mẹ và ba con nhìn xem." Lam Quốc Khánh thích sưu tầm đồ cổ, Lý Tuyết Nhàn cũng theo học được chút ít. Hàn Thiệu Huy vội vàng giao ra bức tranh "Napoleon vượt dãy Alps". Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn cầm lấy bức tranh, nghiêm túc xem xét. Ba phút sau, Lam Quốc Khánh thì thầm vào tai Lý Tuyết Nhàn. Lý Tuyết Nhàn ngẩng đầu lên liếc nhìn Hàn Thiệu Huy. Ánh mắt không vui. Hàn Thiệu Huy thật sự muốn chết ngay lập tức, rõ ràng đây là bức tranh giả rồi. Lam Hải Quỳnh cũng nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng vui mừng, chẳng lẽ vận khí của Bạch Vũ thật sự đã thay đổi sao? Nhưng lời nói tiếp theo của Lý Tuyết Nhàn đã trực tiếp dội một chậu nước lạnh vào người Lam Hải Quỳnh. "Bức tranh này là thật, là tác phẩm thật của David." Lý Tuyết Nhàn nhìn thẳng vào Bạch Vũ, xụ mặt chất vấn: "Bạch Vũ, cậu kiến thức nông cạn, chẳng làm nên trò trống gì thì cũng đừng khoa tay múa chân với đồ cổ, khiến người ta chê cười." "Cậu đã bôi xấu danh dự của anh rể mình, mau bưng trà xin lỗi cậu ấy đi." "Bằng không thì đừng trở về nhà họ Lam nữa." Bạch Vũ hơi sửng sốt một chút, bức tranh này rõ ràng có vấn đề, dựa vào thành tựu của Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn nhất định có thể nhìn ra được. Hàn Thiệu Huy cũng sững sờ, sau đó vui mừng, anh ta đã hiểu. "Ba, mẹ, hai người nhìn kỹ đi, bức tranh này chắc chắn là giả..." Bạch Vũ còn muốn giải thích, nhưng Lý Tuyết Nhàn lại gay gắt ngắt lời: "Giả cái gì mà giả?" "Ý của cậu là tôi và ba cậu lớn tuổi nên thị lực không tốt, thậm chí còn không phân biệt được thật giả à?" "Tôi nói nó là thật thì nó là thật." Bà ta ra lệnh: "Lập tức nói xin lỗi anh rể cậu đi." Lam Thục Linh vênh váo hống hách hét lên với Bạch Vũ: "Bạch Vũ, mẹ cũng đã nói là thật, cậu còn nói nhảm cái gì nữa vậy?" "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, Bạch Vũ chỉ là một phế vật, lại dám giả làm cao thủ trước mặt ba mẹ, đúng là không ra gì." "Đúng vậy, mẹ không cần phải so đo với một tên ở rể đâu." "Con cũng đã nói rồi, một tên ăn bám nhà vợ thì biết gì về tranh chữ chứ? Nhất định là đang bêu xấu Thiệu Huy." Một đám thân thích lại châm biếm Bạch Vũ. Hàn Thiệu Huy hăm hở nói: "Bạch Vũ, mau đến đây nói xin lỗi tôi mau." Bạch Vũ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lý Tuyết Nhàn, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia hài hước. Không phải bà ta nhìn không ra, mà bà ta không muốn vạch trần Hàn Thiệu Huy thôi. Đối với bà ta mà nói, Bạch Vũ chỉ là một đứa con rể ăn bám, còn Hàn Thiệu Huy là ông chủ công ty xây dựng, là một người con rể có tương lai tươi sáng. Sao Lý Tuyết Nhàn lại có thể vì anh mà làm xấu mặt mũi của Hàn Thiệu Huy được? Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh trở nên ảm đạm: "Bạch Vũ, mau nói xin lỗi đi." Lam Thục Linh hừ lạnh một tiếng: "Còn không nói xin lỗi? Định chọc giận ba mẹ sao?" Bạch Vũ mỉm cười, cười rất rạng rỡ, nhiều người bắt nạt mình như vậy, thật đúng là kẻ yếu vô tội. Nếu như trước kia, Bạch Vũ nhất định sẽ cúi đầu, còn tự tát mình hai cái xin lỗi, nhưng tối nay anh không muốn nhượng bộ nữa. Nhượng bộ sẽ chỉ khiến đối phương được voi đòi tiên, còn gây tổn thương cho những người xung quanh. "Phốc —— " Bạch Vũ tiến lên một bước, giơ ngón tay lên, bóp một cái. Chất liệu của bức tranh là vải. Với cú kẹp này, một sợi chỉ đột nhiên xuất hiện, sau đó Bạch Vũ giật mạnh.. "Xẹt —— " Cái gọi là bức tranh mua với cả tỷ đồng trong nháy mắt bị Bạch Vũ phá hủy, sắc mặt của đám người Lam Hải Quỳnh thay đổi lớn. Hàn Thiệu Huy không kiềm chế được cơn tức giận: "Bạch Vũ, anh làm gì vậy?" Bạch Vũ cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, trực tiếp rút ra một sợi vải mỏng ném lên bàn. "Sợi nylon!" "Sợi tổng hợp!" "Ra đời vào năm 1938!" "David hơn bảy trăm năm chuyển kiếp để vẽ bức tranh này à?" Toàn trường tĩnh mịch không tiếng động. Tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều trợn tròn mắt. Lam Thục Linh cũng chợt a một tiếng, miệng há hốc, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Bọn họ vốn muốn chê cười Bạch Vũ, kết quả lại bị Bạch Vũ tát thẳng một cái vào mặt một cách đơn giản và thô bạo. Sợi nylon hiện đại xuất hiện trong các bức tranh từ bảy trăm năm trước. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng điều đó là không thể. Một chiêu đã bịt họng tất cả! Hàn Thiệu Huy cảm thấy hai gò má đau rát. Sắc mặt Lý Tuyết Nhàn cũng âm trầm khó coi. "Cho dù bức tranh này là giả thì vẫn tốt hơn quả nhân sâm của cậu gấp trăm lần." Nhìn thấy tất cả người thân đều khinh thường chồng mình, Lam Thục Linh không nhịn được lấy chiếc hộp của Bạch Vũ ra. Mở ra. Cô ta đổ quả nhân sâm ra và đập mạnh xuống bàn. "Chúng tôi đã bị lừa khi mua bức tranh giả, dùng nó tặng cho ba để mừng thọ cùng lắm chỉ là bất kính." "Nhưng còn cậu thì sao?" "Cậu cầm quả nhân sâm này làm lễ vật tặng ba, loại hàng vỉa hè này ăn vào sẽ chết người đấy." Lam Thục Linh chỉ vào Bạch Vũ mắng: "So với lễ vật của cậu thì của chúng tôi tốt hơn gấp trăm lần." Hàn Thiệu Huy cũng trực tiếp chụp mũ: "Quả nhân sâm xấu như vậy, cậu muốn độc chết ba sao?" Mọi người nhìn quả nhân sâm màu đỏ xấu xí kia, rối rít chỉ trích Bạch Vũ không có thành ý. Lam Hải Quỳnh cau mày, kéo tay áo Bạch Vũ: "Bạch Vũ, anh mau bồi tội với mẹ đi." Bạch Vũ không những không bồi tội mà còn chỉ vào quả nhân sâm: "Ba mẹ, hai người cũng cảm thấy đây là hàng vỉa hè sao?" Lam Quốc Khánh nhìn chằm chằm xem xét, đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Ông ta định đứng dậy và hét lên, nhưng Lý Tuyết Nhàn đã kéo ông ta lại. "Dáng vẻ xấu xí, màu sắc đỏ tươi, còn có mùi hăng gay mũi." Lý Tuyết Nhàn nhìn chằm chằm Bạch Vũ và quát lên: "Đây không phải là hàng vỉa hè thì là cái gì?" "Ngày đại thọ mà cậu tặng ba thứ này, là cảm thấy ông ấy sống quá lâu rồi à?" Lý Tuyết Nhàn nghiêm nghị khiển trách: "Anh rể của cậu nói đúng, bức tranh giả dù kém đến đâu cũng vẫn tốt hơn lòng dạ độc ác của cậu." Bà ta đang bảo vệ Hàn Thiệu Huy. Hỏa lực lập tức chuyển về phía Bạch Vũ. Lam Hải Quỳnh tức giận nhìn Bạch Vũ, tên khốn này muốn làm ầm ĩ lên, khiến mình càng thêm xấu hổ sao? "Có nghe hay không?" Hàn Thiệu Huy nhe rằng cười hung dữ: "Đồ ngu, muốn bêu xấu tôi, cuối cùng người mất mặt chẳng phải là bản thân sao?" Bạch Vũ nhìn Lý Tuyết Nhàn và Lam Quốc Khánh hỏi: "Lễ vật của tôi thật sự là rác rưởi?" "Không phải là rác rưới thì là cái gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Thục Linh trở nên lạnh lùng: "Theo tôi thấy còn không bằng rác rưởi nữa." Bạch Vũ thất vọng, cực kỳ thất vọng với người của nhà họ Lam, cũng sẽ không chừa thể diện cho bọn họ nữa… Anh cầm quả nhân sâm lên bẻ rắc một tiếng, há miệng gặm một miếng thật to, đồng thời mở điện thoại di động lên, bật tin tức đầu hiện lên màn hình: "Buổi trưa hôm nay, cuộc đấu giá bảo vật quý hiếm hàng năm đã kết thúc thành công tốt đẹp tại sảnh Phú Quý của khách sạn China Oversea Continental." "Một quả nhân sâm đầu rồng đến từ núi Côn Lôn trăm năm khó gặp đã được bán với giá cao ngất ngưỡng." "Bà Tống Quế Khanh của tập đoàn Ngũ Hồ đã mua nó với giá chín tỷ…" Trên màn ảnh, người dẫn chương trình dõng dạc hùng hồn, không chỉ phát hình ảnh trong phòng đấu giá mà còn triển lãm quả nhân sâm. Xấu xí, đỏ rực, hình dáng như đầu rồng, rất giống thứ mà Bạch Vũ vừa ăn vào miệng. Ngay cả mã của chiếc hộp trên bàn cũng giống hệt cái trên TV, 9981… Quả nhân sâm? Núi Côn Lôn? Trăm năm khó gặp? Chín tỷ? Mọi người hoàn toàn sững sờ.