Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

"Tại sao cậu ta không chết đi? Tại sao cậu ta không chết đi?" Vừa trở về biệt thự nhà họ Lam, cửa còn chưa đóng lại, Lý Tuyết Nhàn bị đè nén cả đêm lập tức trở nên tức giận. "Bảo tên phế vật này cút ra ngoài cho tôi, cút ra khỏi nhà họ Lam chúng ta ngay." Bà ta chỉ vào Bạch Vũ còn chưa vào cửa, hét lớn: "Cút xa chừng nào tốt chừng nấy." Bạch Vũ ở ngay trước mặt mọi người vạch trần bức tranh là hàng giả, điều này không chỉ hung hăng tát vào mặt Hàn Thiệu Huy, mà còn khiến nhân vật chính như bà ta rơi vào xấu hổ. Ngay cả một người ăn bám cũng có thể nhận ra kia là hàng giả, nhưng bà ta và Lam Quốc Khánh lại không phát hiện ra, chẳng phải còn tệ hơn cả phế vật sao? Lý Tuyết Nhàn lại không thể nói cho mọi người biết, bà ta đã cố ý thiên vị Hàn Thiệu Huy. Đương nhiên, điều làm bà ta thật sự tức giận chính là quả nhân sâm đó. Nó trị giá chín tỷ? Kéo dài tuổi thọ. Thứ quý giá như vậy, Bạch Vũ một mình ăn sạch sẽ. Phải biết quả nhân sâm đó ban đầu vốn đưa cho lão Lam và mình. Điều này khiến trái tim của Lý Tuyết Nhàn rỉ máu. Đó là cảm giác tờ vé số chín tỷ bị chính tay mình xé nát mất. Bà ta mất thể diện, tức giận, bực bội. Nhưng bà ta sẽ không trách vợ chồng Hàn Thiệu Huy, chỉ biết hận Bạch Vũ không vâng lời. "Cút đi, có nghe không?" Lý Tuyết Nhàn hướng về phía Bạch Vũ thét chói tai: "Nhà họ Lam không cần một con sói mắt trắng như cậu." Khuôn mặt Lam Quốc Khánh đầy vẻ bất đắc dĩ, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Bạch Vũ không bước vào cửa, miễn cho ô nhiễm tiếng ồn. Sau khi luyện tập Thái Cực Kinh, nắm trong tay sự sống và cái chết, Bạch Vũ bất tri bất giác trở nên bình tĩnh và tự tin. "Mẹ, xin hỏi con đã làm gì sai?" Bạch Vũ thay đổi dáng vẻ hèn nhát trước đây, tự nhiên hào phóng nói: "Bức tranh cũng không phải do con tặng, là do anh rể tặng. Nếu muốn mắng thì cũng phải mắng anh rể tặng hàng giả chứ!" "Hơn nữa, quả nhân sâm kia cũng là do các người nói nó là rác rưởi đấy thôi." Bạch Vũ thản nhiên đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lý Tuyết Nhàn: "Cho dù mẹ có khó chịu đến đâu thì cũng không thể oán hận con." "Cậu cho rằng tôi đầu óc bị nước vào nên không phân biệt được bức tranh là giả sao? Quả nhân sâm kia có phải là thật hay không?" "Tôi liếc mắt một cái là đã nhìn thấu toàn bộ." Lý Tuyết Nhàn hét lên một tiếng chói tai: "Nhưng trong trường hợp đó, tôi có thể tát vào mặt anh rể của cậu sao?" "Mẹ không thể tát vào mặt anh rể, chẳng lẽ lại có thể tát vào mặt con ư?" Bạch Vũ để lộ ra một tia đùa giỡn: "Hơn nữa điên đảo thị phi, thật không công bằng đối với con." Lam Hải Quỳnh không khỏi cau mày, cảm thấy Bạch Vũ không giống trước kia nữa. "Tát vào mặt cậu? Một đứa con ở rể như cậu thì có thể có mặt mũi gì chứ?" Lý Tuyết Nhàn càng tức giận hơn: "Mặt cậu có thể so sánh với mặt của anh rể à?" "Một ông chồng nội trợ chỉ biết làm việc nhà, sao có thể so sánh được vợi anh rể cậu làm ông chủ chứ?" "Thiệu Huy mỗi năm hiếu kính nhà họ Lam mấy tỷ đồng, còn cậu xài của nhà họ Lam mấy tỷ đồng. Làm sao có thể so sánh được?" "Tôi tát vào mặt cậu xem như vinh hạnh cho đồ sói mắt trắng như cậu rồi đấy." Bà ta chỉ vào Bạch Vũ mắng to: "Vinh hạnh, có hiểu hay không?" Theo quan điểm của Lý Tuyết Nhàn, Bạch Vũ phải gánh chịu mọi áp bức và bất công, nếu phản kháng lại chính là đại nghịch bất đạo. Bạch Vũ cười nhạt không nói gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn về phía Lam Hải Quỳnh, hy vọng cô ta có thể nói mấy câu công bằng. Bạch Vũ không phải sợ Lý Tuyết Nhàn xé rách da mặt, nhưng anh hy vọng lúc này bản thân không ở một mình. Anh muốn biết là mình còn có vợ bên cạnh. Lam Hải Quỳnh lạnh lùng thản nhiên liếc nhau, hơi có vẻ không kiên nhẫn: "Được rồi, đêm cũng khuya rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa." "Bạch Vũ, anh nói xin lỗi mẹ đi." "Dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng là trưởng bối, làm mẹ tức giận chính là anh không đúng." Lam Hải Quỳnh cuối cùng cũng đứng về phía mẹ mình: "Mau xin lỗi mẹ đi." Lam Quốc Khánh phụ họa một câu: "Bạch Vũ, nói xin lỗi đi." Lý Tuyết Nhàn chỉ ra bên ngoài và hét lên: "Mẹ không cần nó xin lỗi, mẹ muốn nó cút ra ngoài." Bạch Vũ tiến lên một bước, thản nhiên lên tiếng: "Mẹ, tôi muốn ly hôn với Hải Quỳnh." "Được..." Lý Tuyết Nhàn theo bản năng trả lời: "Ly hôn thì ly hôn đi..." Nói được nửa chừng, bà ta giật mình một cái: "Cậu nói gì?" Bạch Vũ lặp lại một lần nữa: "Tôi muốn ly hôn với Hải Quỳnh." Ly hôn? Cả nhà chìm trong yên lặng. Lý Tuyết Nhàn và những người khác trợn mắt há hốc miệng nhìn Bạch Vũ. Không ai ngờ tới Bạch Vũ sẽ nói ra một câu như vậy. Dựa theo suy nghĩ của đám người Lý Tuyết Nhàn, Bạch Vũ chắc hẳn phải quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết và cầu xin sự tha thứ. Dù sao thì Bạch Vũ cũng là kẻ vô dụng, thậm chí không tìm được việc làm, hơn nữa còn phải dựa vào tiền tiêu vặt của nhà họ Lam để chữa bệnh cho Thẩm Phương Hoa. Kết quả là anh muốn ly hôn với Lam Hải Quỳnh. Câu nói này không chỉ khiến Lý Tuyết Nhàn và những người khác khiếp sợ, mà còn khiến họ trong lòng nghẹn muốn chết. Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh cũng đờ đẫn: "Anh…muốn ly hôn với tôi?" "Hảo tụ hảo tán." Bạch Vũ thản nhiên lên tiếng: "Đối với nhà họ Lam mà nói, giá trị xung hỉ của tôi đã dùng hết, nếu tôi ở lại thì chỉ làm chướng mắt các người mà thôi." "Hải Quỳnh, ngày mai mang theo sổ hộ khẩu, chúng ta đến ủy ban nhân dân để ly hôn." Thái độ vừa rồi của Lam Hải Quỳnh khiến anh mất đi một tia ảo tưởng cuối cùng về hai người họ. Cô ta chưa bao giờ coi mình là chồng, toàn bộ đều là tự mình đơn phương tình nguyện thôi. Trong tâm trí, ấn tượng lần đầu mới quen nhau cách đây mười tám năm lại hiện về. Chỉ là con người đã thay đổi rồi, cô bé tuy có tính tình nóng nảy nhưng lại ân oán rõ ràng, đã sớm không còn nữa… "Ly hôn?" Lý Tuyết Nhàn cũng phản ứng lại, cười vô cùng tức giận: "Một kẻ ăn bám mà cũng dám ly hôn? Cậu thật sự xem mình là nhân vật chính à?" Trong mấy tháng này, bà ta không chỉ một lần yêu cầu Lam Hải Quỳnh ly hôn với Bạch Vũ, nhưng mỗi lần đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thành công. Lý Tuyết Nhàn trong lòng chỉ mong Bạch Vũ cút ra khỏi nhà họ Lam càng sớm càng tốt. Nhưng bây giờ bà ta lại không nghĩ như vậy. Bởi vì đây là Bạch Vũ chủ động đề xuất. Không chỉ có con gái của bà ta, mà ngay cả bà ta và nhà họ Lam cũng cảm thấy thật mất mặt. "Cậu có tư cách gì mà nói ly hôn?" Lý Tuyết Nhàn chỉ vào Bạch Vũ, tức giận nói: "Không có nhà họ Lam, tên phế vật như cậu đi ra ngoài, chưa đầy hai ngày sẽ đói chết mà thôi." Ánh mắt Bạch Vũ bình thản: "Ly hôn đi, tôi không muốn liên quan gì đến nhà họ Lam nữa." Không muốn có dính líu gì với nhà họ Lam? Lý Tuyết Nhàn tức giận cười: "Được rồi, ly hôn, muốn ly hôn cũng được thôi." "Không đề cập đến một tỷ rưỡi kia." "Một năm qua, cậu ăn của nhà họ Lam, uống của nhà họ Lam, còn ở nhà họ Lam, cậu nợ chúng tôi một ân tình rất lớn." Giọng bà ta đột nhiên cao lên: "Nếu muốn ly hôn thì cũng được thôi, trước tiên trả hết nợ là được." Bạch Vũ bình tĩnh mở miệng: "Trả thế nào?" "Thương hội Tứ Hải thiếu phòng khám Xuân Phong của tôi khoản vay sáu tỷ đồng." Lý Tuyết Nhàn cười lạnh một tiếng: "Nếu cậu thật sự có bản lĩnh và quyết đoán như vậy thì ngày mai đi đòi lại số tiền này cho tôi đi." "Nếu cậu đòi được mang về đây thì tôi sẽ để Hải Quỳnh ly hôn với cậu ngay lập tức." Bà ta đang đẩy Bạch Vũ vào chỗ chết: "Nếu không thì cậu đi dời gạch, bán máu, làm vịt hay làm chó, trả món nợ này cho nhà họ Lam." Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh thay đổi: "Mẹ..." "Im miệng!" Lý Tuyết Nhàn ngắt lời Lam Hải Quỳnh, nhìn chằm chằm Bạch Vũ, lạnh lùng nói: "Có vấn đề gì không?" Bạch Vũ gật đầu đáp: "Không thành vấn đề." Sau đó, anh lặng lẽ đi xuyên qua phòng khách, đi lên tầng hai, đi đến phòng ngủ của Lam Hải Quỳnh. Phòng ngủ là một phòng xép, đi vào là một phòng khách nhỏ, phía sau phòng khách nhỏ là một phòng bên trong. Lam Hải Quỳnh ở bên trong, Bạch Vũ ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Một năm này, Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh cách nhau một bức tường, nhưng họ chưa bao giờ ở cùng nhau chứ đừng nói là có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào. Lý Tuyết Nhàn thường luôn chế nhạo anh là chó giữ cửa. Vô số lần, Bạch Vũ khao khát được ngủ trên chiếc giường lớn ở phòng trong. Chỉ là một năm qua, Bạch Vũ càng ngày càng ý thức được, đó là một loại ảo tưởng xa không với tới. Tối nay, càng làm cho Bạch Vũ biết đã đến lúc phải buông tay... Bạch Vũ vừa ngồi xuống ghế sofa, Lam Hải Quỳnh đã đẩy cửa phòng ra và tiến vào, khí thế hung hăng: "Bạch Vũ, anh cho rằng mình là ai? Anh có tư cách gì ghét bỏ tôi hả?" Cô ta không chút khách khí chất vấn: "Anh dựa vào cái gì muốn ly hôn với tôi?" Bạch Vũ cố ý khiêu khích cô ta: "Một người đàn bà điên không rõ thị phi, không muốn ly hôn là muốn giữ đến Tết sao?" "Đàn bà điên?" Lam Hải Quỳnh tức giận cười: "Vậy thì anh là gì?" "Không tìm được việc làm, làm việc nhà không xong, lại phải tìm một người đàn bà điên để trả tiền chữa bệnh cho mẹ mình, anh thật sự là một phế vật còn không bằng một người đàn bà điên nữa đấy." Cô ta càng thêm ghét bỏ Bạch Vũ, ngoài hèn yếu bất tài thì còn cuồng vọng tự đại. Bạch Vũ từ chối cho ý kiến, cười nói: "Nếu tôi là phế vật thì sớm ly hôn một chút, hảo tụ hảo tán đi." Lam Hải Quỳnh thẹn quá thành giận: "Anh không tư cách nói ly hôn, chỉ có tôi mới có thể nói ly hôn với anh." "Anh cho rằng mình có thể đòi lại sáu tỷ đồng sao? Bạch Vũ, đừng không biết tự lượng sức mình." Cô ta cười khinh miệt: "Một tên phế vật như anh, cho dù trăm năm nữa cũng không thể đòi được món nợ của Thương hội Tứ Hải đâu…." Sau khi nói xong, Lam Hải Quỳnh đóng sầm cửa đi ra ngoài. Cô ta tuyệt đối không tin Bạch Vũ có thể đòi lại món nợ bảy tỷ đồng. Nhưng trong lòng cô ta lại có một cảm giác nói không nên lời.