Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Sau khi ra khỏi Túy Tiên Lâu, Bạch Vũ lại tới y quán chữa trị cho mấy người bệnh, sau đó mới mua thức ăn về nhà nấu cơm. Khi anh nấu cơm xong thì mở TV lên đợi đám Lam Hải Quỳnh về nhà, anh từ ngoài cửa sổ nhìn thấy xe của Triệu Tuấn Hào dừng ở cửa. Sau đó, Bạch Vũ nhìn thấy Lam Hải Quỳnh bước ra. Điều này khiến ánh mắt của anh chợt lạnh đi. Tuy Triệu Tuấn Hào không đi theo vào nhà nhưng tâm trạng của Bạch Vũ tự dưng không vui, anh cầm điều khiển không ngừng đổi kênh. Rất nhanh, ở đại sảnh xuất hiện bóng dáng cao ráo của Lam Hải Quỳnh, cô vẫn lạnh lùng và xinh đẹp như thế, giống như nữ thần bất khả xâm phạm. Lam Hải Quỳnh thay dép, nhìn thấy ánh đèn tối mờ, Bạch Vũ ngồi ở sofa xem TV, tâm trạng lập tức trở nên u ám, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên lạnh băng. Người đàn ông này không thể có một chút chí tiến thủ hay sao? Lam Hải Quỳnh hỏi bằng giọng chê trách: “Tìm việc nhiều ngày như vậy, anh đã tìm được công việc chưa?” Bạch Vũ mặt mày lạnh nhạt nói: “Sắp rồi, đang tìm, yên tâm đi, anh sẽ không ăn không cơm của nhà họ Lam đâu. “Anh có thái độ gì đấy?” Nhìn thấy dáng vẻ không thèm đếm xỉa với Bạch Vũ, gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh trở nên không vui: “Em chê anh ăn bám rồi nào? Em là muốn anh có công việc đàng hoàng. Vẻ mặt của cô ta rất khó coi, cô ta nói: “Có công việc rồi, mẹ anh cũng thoải mái hơn chút, anh muốn bà ấy bán nước mát cả đời à. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của người phụ nữ, Bạch Vũ không khách sáo mà kháy lại một câu: “Công việc đàng hoàng tốt mà, có thể ngày ngày tiếp xúc với người khác nhau. “Anh nói linh tinh cái gì?” Gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh trở nên tức giận, cô ta nói: “Anh nói chuyện thì nói rõ ràng cho em” Bạch Vũ thở dài: “Không có gì để nói.” “Xe của em đưa cho Trần Minh Thư đi đón khách hàng rồi, Triệu Tuấn Hào vừa hay tới công ty của tôi bàn chuyện hợp tác, tiện đường đưa em về nhà thôi.” Lam Hải Quỳnh nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt sắc bén: “Em và anh ta trong sạch, anh đừng ngậm máu phun người. Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Chỉ hy vọng đưa qua đưa lại kiểu này đừng có tăng tình cảm hai người.” “Anh miệng chó không mọc được ngà voi” Lam Hải Quỳnh đã tức giận, nói: "Bạch Vũ, anh có thể đừng ghen vớ vẩn kiểu này được không, không có nghĩa lý gì đâu, anh hãy dùng sức lực này sớm ngày tìm được công việc đi." Bạch Vũ duy trì vẻ bình tĩnh, nói: "Em yên tâm, anh rất nhanh sẽ có công việc.” “Anh không muốn cãi nhau với em... Lam Hải Quỳnh kìm nén cơn giận, đi tới trước mặt Bạch Vũ, nói: “Em biết tìm việc ở Trung Hải không dễ, thứ nhất chuyên ngành của anh không được, thứ hai thất nghiệp một năm, nhất thời không tìm được công việc cũng là điều rất bình thường” “Chỉ là hy vọng anh giữ tâm thái tích cực, đừng chán nản từ bỏ, cũng đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ. “Như vậy đi, công ty của em thiếu một bảo vệ, mức lương 13 triệu, thân thủ của anh không tệ, ngày mai tới công ty Thiên Đường, em kêu Minh Thư sắp xếp.” “Anh trước tiên thích ứng kiểu đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, sau đó rồi nghĩ cách tìm công việc tốt hơn. Thật ra Lam Hải Quỳnh suy nghĩ rất lâu, đấu tranh rất lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định này. Để Bạch Vũ tới công ty Thiên Đường, cô ta không những sẽ bị cười nhạo còn chịu áp lực từ Lam Môn thủ đô. Nhưng Bạch Vũ không đi làm lại không được, cứ nhốt mình ở nhà, Lam Hải Quỳnh lo lắng Bạch Vũ sẽ bị phế mất. Cô ta vốn tưởng Bạch Vũ sẽ cảm động, ai ngờ Bạch Vũ lại lắc đầu: “Không cần đâu, anh sẽ tự giải quyết, sau này, em cũng không cần cho anh ba mươi triệu tiền tiêu vặt nữa, anh có thể tự nuôi sống bản thân” “Đúng rồi, đồ ăn đã nấu xong rồi, lát nữa em và ba mẹ ăn đi, anh không có khẩu vị, lên lầu tắm rửa đi ngủ trước đây. Sau khi nói xong thì Bạch Vũ quăng chiếc điều khiển xuống rồi đi lên lầu. Tâm trạng của anh có hơi tồi tệ. Lam Hải Quỳnh không muốn ly hôn, dùng sơn trang Vân Đỉnh trói buộc anh, Bạch Vũ tưởng hai người có cơ hội phát triển tình cảm, kết quả lại phát hiện vẫn là mình đơn phương. Giống như những gì Lam Hải Quỳnh nói, bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, cô ta không có tình cảm với Bạch Vũ. Điều này đã định sẵn, Lam Hải Quỳnh từ đầu tới cuối sẽ không tin anh, cũng sẽ không để ý tới cảm nhận anh phản cảm với Triệu Tuấn Hào. Bạch Vũ thầm thở dài trong lòng: một trái tim có nóng nữa cũng không sưởi ấm được một viên đá... “Đứng lại! Anh đứng lại cho em!” Trong lòng Lam Hải Quỳnh rất tức giận, cô ta hoàn toàn đang suy nghĩ cho Bạch Vũ có được không hả, người đàn ông này thế mà còn giận dỗi với cô ta. Đúng là càng ngày càng quá đáng. Lam Hải Quỳnh lao qua, nói: “Bạch Vũ, anh đứng lại cho em, tối nay anh nói rõ chuyện này cho em.” “Em nhắc nhở anh tìm việc, để anh đừng hoang phí thời gian, vậy em đã sai sao?” “Em vì tốt cho anh, anh giận dỗi cái gì?” Bạch Vũ xoay người đi lại vài bước, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ: “Anh không có giận dỗi, anh chỉ không vui khi em qua lại quá thân thiết với Triệu Tuấn Hào” Lam Hải Quỳnh rất tức giận, nói: “Anh lại ghen cái kiểu vớ vẩn, anh có thôi đi không? Có thôi đi không hả?” Người đàn ông này quá nhỏ mọn rồi. “Được, em có thể không gặp Triệu Tuấn Hào nữa, chỉ cần anh tìm được công việc tử tế cho em, em lập tức không qua lại với anh ta nữa. Lam Hải Quỳnh cũng tức điên: “Anh có thể tìm được không?” “Điều này là em nói đó, hy vọng em giữ lời” Bạch Vũ không che giấu nữa: "Anh đã thuê một y quán, bây giờ đang cho người tu sửa, chắc hai tháng nữa có thể đi vào hoạt động” “Tới lúc đó anh sẽ có công việc đàng hoàng. Nói tới đây, anh còn quăng ra một tờ tuyên truyền của y quán: “Kim Chi Lâm, đây chính là chỗ việc sau này của anh, anh có thể nuôi sống bản thân. “Cái gì? Anh mở y quán sao?” Lam Hải Quỳnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó càng thêm tức giận: “Bạch Vũ, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Anh đã quên ba chuyện đã hứa với em sao?” “Anh từng thế với trời, từng nói với tôi sẽ không hành y lung tung nữa.” "Kết quả anh thì hay rồi, không chỉ làm trái lời thề, còn trực tiếp mở y quán, trong mắt anh có còn em nữa không? Anh còn coi em là vợ anh không?” “Anh có biết anh như vậy sẽ hại chết rất nhiều người hay không?” Cô ta giật lấy tờ tuyên truyền, càng lúc càng tức giận, cái gì Kim Chi Lâm, cái gì thần y, cái gì diệu thủ hồi xuân, đây là muốn lật trời à. “Anh quả thật từng hứa với em không hành y lung tung. Bạch Vũ nói với vẻ thẳng thắn: “Nhưng mỗi một bệnh nhân mà anh cứu chữa, anh nắm chắc trăm phần trăm, vậy nên không tính là hành y lung tung” “Anh chơi chữ như vậy thú vị lắm sao?" Lam Hải Quỳnh xé tờ rơi tuyên truyền của y quán, tức giận nói: “Bản thân anh có bản lĩnh gì, trong lòng không rõ hay sao? Anh có giấy phép hành nghề không?” “Em nói cho anh biết, nhân lúc khoản đầu tư ở giai đoạn đầu chưa lớn, cũng chưa xảy ra sự cố y tế, anh lập tức dừng lại, đóng cửa y quán. “Em không muốn bị người nhà bệnh nhân đánh tới cửa, càng không muốn vào tù thăm anh” Sự phiền phức của Bạch Vũ khiến cô ta cảm thấy mệt mỏi cả, hơn nữa việc sửa chữa y quán đồng nghĩa anh đã sử dụng ba mươi tỷ của Hoàng Kha, sau này sẽ ngày càng dây dưa với đám người ác Hoàng Kha, không có cơ hội thoát thân. Nhìn người phụ nữ tức giận, Bạch Vũ cười khổ: “Xin lỗi, anh không làm được, y quán này là tâm huyết của anh, anh sẽ không đóng nó. Y quán Kim Chi Lâm, Dược phẩm Bách Hoa, là vốn liếng của Bạch Vũ anh để vùng dậy lên, so với mối quan hệ của đám người Hoàng Kha, hai nguồn vốn liếng này càng đáng tin cậy hơn. Sau khi nói xong, Bạch Vũ lần nữa xoay người đi lên lầu. “Em nói cho anh biết, anh không đóng cửa, em cho người tới niêm phong” Bạch Vũ cũng không thèm quay đầu chỉ quăng lại một câu...