Rể Quý Vô Địch
Khi Bạch Vũ dẫn Lưu Phú Quý và Công Tôn Minh Ngọc quay lại y quán, đã có năm-sáu chiếc xe thực thi pháp luật đỗ ở trước cửa.
Có sở y tế, cũng có cảnh sát và ban quản lý khu phố.
Hai mươi mấy nam nữ mặc đồng phục vây quanh y quán, khoa tay múa chân, khí thế hừng hực.
Người đứng ở trên cùng là một tên mập và một người cao.
Tên mập mặc cảnh phục màu trắng, đằng sau viết sở y tế, tên là Triệu Vinh Thăng, người cao kia mặc đồ cảnh sát, tên là Lý Vân Ba.
Hai người công tác nhiều năm còn là anh em kết nghĩa, chuyên thanh trừ các y quán nhỏ lừa đảo.
Mục tiêu hôm nay rõ ràng là đối phó Kim Chi Lâm.
Đám người Chương Đại Cường đội mũ bảo hiểm chặn ở cửa, không cho Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba đi vào y quán.
Nhiều người phức tạp, ngộ nhỡ bị người khác vu oan hãm hại, sự việc sẽ càng rắc rối.
Bạch Vũ còn nhìn thấy bóng dáng của Lý Minh Quang, trong tay anh ta xách mấy cái giỏ, trong giỏ đựng đồ ăn của nhà hàng Ngũ Hồ.
Rõ ràng tên này cũng tới y quán góp sức.
“Aiya, sở trưởng Triệu, cục trưởng Lý, chào buổi sáng”
Chưa đợi Bạch Vũ lên tiếng, Lưu Phú Quý đã chạy qua trước, bắt tay của hai người cười nói: “Ngọn gió nào đưa hai vị tới đây vậy?”
Anh ta còn nhanh chóng mọc ra một bao thuốc lá Marlboro cho hai người.
Khi Lưu Phú Quý lăn lộn trong giới từng gặp hai người này vài lần, biết bọn họ là lũ khốn ăn thịt người không nhả xương, vậy nên hy vọng dùng cái giá nhỏ để giải quyết vấn đề.
“Nào, nào, rút điếu thuốc, sắp trưa rồi, mọi người vất vả rồi.”
Lưu Phú Quý còn cười nịnh bợ, nói: “Lát nữa chúng ta tới nhà hàng Ngũ Hồ, uống vài ly, thư giãn một chút.”
“Cút!”
Triệu Vinh Thăng biết Lưu Phú Quý là thiếu gia sa sút, không chút khách sáo đẩy anh ta ra: “Bớt dùng chiêu này đi, ông đây đang chấp hành công vụ” “Mau gọi ông chủ ra đây, nếu không chúng tôi trực tiếp niêm phong y quán.
Lý Vân Ba cũng chỉ vào đám người Chương Đại Cương mặt mặt đầy bụi đất kia, nói: “Còn cả các người, nối giáo cho giặc, đưa hết về điều tra.
Lưu Phú Quý mỉm cười đi tới: “Sở trưởng Triệu, cục trưởng Lý, chuyện có thể ngồi xuống từ từ thương lượng”
“Thương lượng ông nội nhà cậu, chúng tôi nhận được tố cáo, đây là một y quán chui”
Triệu Vinh Thăng trợn mắt quát: “Giấy phép của y quán không đầy đủ, bác sĩ không có giấy phép hành y, các người mau phối hợp điều tra.
“Y quán chui ư?”
Mấy bệnh nhân tới khám từ sớm rất kinh ngạc: “Chuyện này sao có thể chứ? chúng tôi khám bệnh nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa chưa từng thu phí bừa bãi.”
“Phải, Kim Chi Lâm còn nhiều tuổi hơn ông nội của chúng tôi, sao lại không đầy đủ giấy phép chứ?”
Bệnh nhân mặt mày nghi ngờ nhìn đám người Triệu Vinh Thăng: “Các người có phải bị bệnh tới mức nói năng vớ vẩn không?”
Người dân vây xem nghe vậy thì cười ầm lên.
“Các người nghe không hiểu à? Y quán hoạt động trái pháp luật, sẽ gây chết người đó, các người còn khám bệnh gì nữa?”
Triệu Vinh Thăng lớn giọng quát bệnh nhân và người nhà bệnh nhân: “Đi mau, đi mau, nếu không tôi bắt cả các người để điều tra.
“Có giấy phép hành nghề hay không rất quan trọng sao? Có giấy phép hành nghề thì là bác sĩ tốt? Có thể chữa khỏi bệnh cho người ta sao?”
“Đúng thế, bệnh viện có đầy đủ giấy phép đó, kết quả da tôi bị hoại tử khám ba tháng, tốn hơn 90 triệu vẫn không có tác dụng gì”
“Phí khám của Kim Chi Lâm chỉ có 90 nghìn, ba gói thuốc nam 300 nghìn, đã chữa khỏi bệnh đau dạ dày của tôi rồi.
“Nhất là thần y Bạch, hoàn toàn là phúc âm của chúng tôi...
“Sở y tế có thời gian kiểm tra Kim Chi Lâm, không bằng đi kiểm tra nhà máy sản xuất chui, tên là Dược phẩm Thần Châu gì đó, người sử dụng sản phẩm chức năng do bọn họ sản xuất bị nôn mửa và tiêu chảy kìa”
Càng lúc càng có nhiều bệnh nhân và hàng xóm tới, nhắc tới việc khám chữa bệnh thì lập tức phẫn nộ tập thể, chỉ trích đám người Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba.
“Im miệng!”
Sắc mặt của Lý Vân Ba rất khó coi, anh ta phất tay cho cấp dưới ngăn cách quần chúng, sau đó gầm lên với đám người Chương Đại Cường: “Còn không tránh ra, tôi sẽ bắt người.”
Hai mươi mấy nam nữ mặc cảnh phục xông lên với khí thế hừng hực.
Bạch Vũ luôn xem kịch thì cười, anh không lập tức đi lên là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên người bọn họ, xem thử có phải là người do Lam Hải Quỳnh gọi tới hay không. “Tôi tên Bạch Vũ, tôi là ông chủ của Kim Chi Lâm.”
Bạch Vũ đi tới trước mặt Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba, hỏi: “Các người có chuyện gì?”
Mắt của Triệu Vinh Thăng chợt sáng lên, sau đó đanh mặt quát: “Cậu là ông chủ của y quán sao? Nào, lấy ra giấy phép hành nghề."
Bạch Vũ ngoắc nhẹ ngón tay, Công Tôn Minh Ngọc nhanh chóng lấy ra một quyển sổ.
Triệu Vinh Thăng nhận lấy liếc nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, đây là giấy phép hành nghề bác sĩ.
Giọng của anh ta chợt trầm xuống, nói: “Lấy ra giấy phép kinh doanh nữa.
Bạch Vũ lại kêu Lưu Phú Quý lấy ra giấy phép kinh doanh!
Còn đòi nữa?
Sắc mặt của Triệu Vinh Thăng càng thêm khó coi, tình hình này khác với tình huống mà bọn họ đang năm.
Sau đó anh ta lại trợn mắt, nói: "Giấy phép kinh doanh dược phẩm đâu?”
Bạch Vũ lại đấy ra giấy phép đó cho anh ta.
“Sở trưởng Triệu, cục trưởng Lý, chúng tôi là y quán chính quy, đầy đủ giấy phép, hơn nữa bia miệng rất tốt"
Lưu Phú Quý mỉm cười nói: "Tố cáo là một sự hiểu lầm, được rồi, trưa rồi, tôi mời mọi người ăn cơm.
“Mẹ kiếp ai hiểu lầm với cậu?”
Triệu Vinh Thăng đẩy Lưu Phú Quý ra, nói: “Cậu còn lảm nhảm nữa tôi sẽ kiện cậu tội cản trợ người thi hành công vụ.”
Bạch Vũ cản Lưu Phú Quý lại, nói: "Hai vị, y quán đầy đủ giấy phép, mời các người về.
“Vậy sao? Tôi xem thử.
Khi Triệu Vinh Thăng mặt mày đang u ám, Lý Vân Ba cầm lấy ba tờ giấy phép liếc nhìn.
Anh ta nhìn hai lần thì hơi nheo mắt, sau đó gập người ho mạnh một tiếng, cùng lúc đó xoẹt một tiếng anh ta xé tan ba tờ giấy phép rồi ném vào trong thùng dầu.
Giấy phép lập tức bị dầu làm bẩn, bẩn tới mức không nhìn ra chữ.
“Không nhìn rõ... bẩn thành ra thế này cũng không không nhìn rõ nữa.”
Lý Vân Ba đeo băng tay nhặt lên từ trong thùng dầu, rồi cười nói: "Chúng tôi chỉ có thể coi chúng là giả”
Một giây sau, anh ta ngoắc tay quát: “Người đâu, niêm phong y quán! Bắt người! Ai phản kháng thì không cần khách sáo!”
Ngông cuồng, hống hách.
Hai mươi mấy người lập tức xông lên, trong tay cầm giấy niêm phong và còng tay.
Đám người Chương Đại Cường và Thẩm Vân Phong đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ biết mình không phải người tốt, sau khi chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng so với Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba, bọn họ cảm thấy mình sạch sẽ hơn nhiều.
Đổi trắng thay đen, dùng quyền ép người, chẳng qua cũng chỉ tới thế.
Nhìn thấy đối phương xé giấy phép, Bạch Vũ không tức giận.
Anh ngược lại cười một cách không che đậy, cười rất rạng rỡ rất to: “Sở trưởng Triệu, cục trưởng Lý, hai vị làm vậy là có ý gì?"
“Có ý gì, tới cục sẽ biết”
Triệu Vinh Thăng lập tức hạ lệnh: “Đưa tất cả đi!”
Bạch Vũ ngăn đám người Chương Đại Cường động thủ, sóng gió lần này, giẫm những người này không có gì thú vị, anh phải bổ cả gốc lẫn rễ.
Rất nhanh, Bạch Vũ, Lưu Phú Quý và đám người Chương Đại Cường đều bị đưa đi.
Điện thoại cũng bị đám người Lý Vân Ba tịch thu, xem thử có thể có được bằng chứng hành y phi pháp trong đó hay không.
"Ting---"
Xe vừa chạy được nửa đường, điện thoại của Bạch Vũ đổ chuông, Lý Vân Ba bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói rất cung kính và xin lỗi: "Alo, là thần y Bạch phải không? Tôi là...
Lý Vân Ba không khách sáo mà mắng: “Thần y cái quần què, Bạch Vũ hành y phi pháp, bị bắt rồi.
Giọng nói của đối phương lập tức trầm xuống: “Tôi là Dương Diệu Đông, anh là ai?”