Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Nửa tiếng sau, cục cảnh sát, trong một căn phòng tối của tòa nhà bảy tầng. Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba mở đèn lên, đích thân ngồi ở trước bàn thẩm vấn Bạch Vũ: “Họ tên?” “Giới tính?” “Tiền mở y quán lấy đâu ra?” “Hành y phi pháp bao lâu rồi? Đã chữa trị cho những bệnh nhân nào? Lừa được bao nhiêu tiền từ bọn họ?" Hai người hỏi Bạch Vũ liên tùng tục, hy vọng có thể lấy được ít bằng chứng của Bạch Vũ, nhưng Bạch Vũ lại nhắm mắt dưỡng thần, không nói một câu nào. Đối phương xé tan ba tờ giấy phép ở trước mặt mọi người thì có phối hợp thế nào cũng sẽ bất lợi cho anh, không bằng tiết kiệm nước bọt. “Oắt con, cậu đừng tưởng cậu không nói, tôi không thể làm gì được cậu. Triệu Vinh Thăng tức giận đập bàn, nói: “Với thái độ này của cậu, tội nặng thêm một bậc” “Bạch Vũ, chúng tôi đã điều tra cậu từ trước rồi. Triệu Vinh Thăng cũng nói bằng giọng trịch thượng: “Bây giờ cho cậu nói là cho cậu cơ hội giảm tôi” “Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đợi đồng bọn của cậu khai ra, cậu sẽ không còn cơ hội nhận sự khoan hồng nữa đâu” “Tới lúc đó không những cậu chịu khổ, người nhà của cậu cũng sẽ chịu khổ. “Cậu đừng quên, cậu là người ở rể, gây ra chuyện như này, ba mẹ vợ của cậu sẽ xé xác cậu!” Anh ta kết hợp cả dụ dỗ và đe dọa, hy vọng moi ra tội trạng của Bạch Vũ, bù đắp hành vi xé ba tờ giấy phép. Bạch Vũ vẫn không có phản ứng. “Đồ khốn, cậu có thái độ gì đấy?” Lý Vân Ba tức giận nói: “Cậu có tin tôi đánh cậu không?” “Bụp bụp bụp... Khi Triệu Vinh Thăng cầm một chiếc thắt lưng lên, cửa phòng bỗng nhiên bị người khác gõ dồn dập, sau đó một cấp dưới đẩy cửa chạy vào. Lý Vân Ba hơi nhíu mày: “Đồng bọn của cậu ta khai rồi à?” Cấp dưới vội gật đầu đáp: “Cục trưởng Lý, đã làm rõ thân phận của bọn họ.” “Làm rõ thì tốt, nói tình hình đi, có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” Tinh thần của Lý Vân Ba phấn chấn, anh ta nói: “Bây giờ cho cậu ta thấy... “Sếp... Cấp dưới cắt ngang lời của Lý Vân Ba, báo cáo: "Người đào bể phốt tên là Chó Đen, tên đại ca của phố Hàn Dương, dưới trướng có hơn ba mươi người. Lý Vân Ba nheo mắt nói: “Đại ca? không ngờ đại ca lại đi làm culi, có chút thú vị” Cho dù kinh ngạc, anh ta lại không để trong lòng, dù sao một tên đại ca nhỏ nhoi vẫn chưa đủ khiến anh ta để vào trong mắt. “Có tiền án không? Có tội gì không?” Anh ta cố gắng dẫn dắt tới người của Bạch Vũ, hỏi: “Liên quan bao nhiêu tới Bạch Vũ?” Chỉ là lời nói tiếp theo của cấp dưới khiến Lý Vân Ba sững sờ: “Có rất nhiều tiền án, dạo gần đây không có tội gì cả.” “Nhưng Chó Đen là cốt cán cấp ba của thương hội Tứ Hải, nửa năm sau có thể tiến vào tổng bộ của thương hội” Thương hội Tứ Hải? Hoàng Kha? Triệu Vinh Thăng ngồi thẳng người. Trên mặt Lý Vân Ba cũng có chút nghiêm trọng, anh ta hỏi: “Thân phận của những tiểu lâu la khác?” “Tiểu lâu la ư?” Da đầu của cấp dưới tê dại, anh ta nói: “Người bốc thuốc tên là Tôn Bất Phàm, là cháu trai út của Tôn lão - Tôn thánh thủ của Hồi Xuân Đường” “Người bốc gạch tên là Thẩm Vân Phong, là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thẩm Thị.” “Người đưa cơm hộp tên là Lý Minh Quang, là tổng giám đốc ở khu vực Trung Hải của tập đoàn Ngũ Hồ. “Người đập tường tên là Chương Đại Cường, là chủ tịch của tập đoàn công trình Chương Thị.” Vẻ điềm nhiên của Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba dần sụp đổ theo báo cáo của cấp dưới, sau đó vẻ mặt của bọn họ trở nên cứng ngắc và khó coi. Lúc này, dù là kẻ ngốc cũng biết sự bất phàm của Bạch Vũ, người được báo danh hiệu gần như đều là nhân vật có máu mặt, ít nhất giàu có quyền quý hơn bọn họ. Nhưng những người này lại làm đàn em đi bốc gạch đập tường ở Kim Chi Lâm, đám người Triệu Vinh Thăng sao có thể không sốc? “Sau khi bọn họ tới đây, luật sư dưới trướng bọn họ cũng tập trung chạy tới, các luật sư đang tìm chúng ta đòi một lời giải thích, sếp, giờ phải làm sao?” Cấp dưới tới báo cáo khẩn trương hỏi, Bạch Vũ không phải người bình thường, tùy tiện một người thôi cũng không dễ xử lý. “Chúng ta đâu có động vào bọn họ, chúng ta làm việc dựa theo pháp luật, sợ cái gì chứ?” Lý Vân Ba cố giả bộ bình tĩnh quát cấp dưới, biến đột ngột xảy ra liên tục, anh ta có chút không chắc Bạch Vũ rốt cuộc là ai. Anh ta nhìn sang người anh em kết nghĩa Triệu Vinh Thăng. Triệu Vinh Thăng cũng nhíu mày, em họ chết tiệt, không phải nói là thắng ở rể thổi sao? Có thắng ở rể nhà nào có thể thuê người có tài sản mấy chục nghìn tỷ tới bốc gạch chú? “Bây giờ có phải có hơi hối hận khi đưa tôi tới đây rồi hay không?” Bạch Vũ cười lạnh nhìn Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba, trong lời nói kèm theo ý trêu ngươi, đối với anh mà nói, vở kịch hay mới vừa bắt đầu. “Đừng tưởng mấy người giàu thì có thể bình an rời khỏi đây, cậu hành y phi pháp, rơi vào trong tay của chúng tôi, không ai cứu được cậu hết.” Lý Vân Ba không chịu nổi sự khinh thường và mỉa mai của Bạch Vũ, anh ta đập bàn gầm lên với Bạch Vũ: “Cậu tốt nhất ngoan ngoãn khai ra tội trạng đi.” Anh ta tự tin với thân phận, địa vị của anh ta, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, mấy người giàu không thể làm gì được anh ta. Bạch Vũ cười nhạt: “Tôi có phải hành y phi pháp hay không, trong lòng các người không rõ sao?” Cơ thể của hai người Triệu Vinh Thăng rung mạnh, lúc này bọn họ mới phát hiện, Bạch Vũ có đủ giấy phép, bị bắt tới đây hoàn toàn là do bọn họ đổi trắng thay đen. “Sếp... Khi mí mắt của hai người đang giật giật, lại có một người phụ nữ mặc cảnh phục vội vàng chạy vào: “Vừa rồi có một người tên là Dương Diệu Đông gọi điện tới, anh ta muốn hỏi tình hình của Bạch Vũ đã bị tôi từ chối, anh ta uy hiếp tôi nếu dám động vào Bạch Vũ sẽ phá dỡ nơi này... “Tôi đã tra rồi, số điện thoại của Dương Diệu Đông này hình như tới từ sở y tế. Lý Vân Ba nhíu mày: “Lại là Dương Diệu Đông này sao?” “Cái gì? Dương Diệu Đông?” Triệu Vinh Thăng đầu tiên là cảm thấy quen tai, sau đó thì giật mình thốt lên: “Giảm đốc Dương sao?” Lý Vân Ba chợt sững người: “Giảm đốc Dương nào?” Triệu Vinh Thăng mặt xám như tro: “Giảm đốc Dương, đứng thứ ba trong cơ quan nhà nước ở Trung Hải, đứng đầu trong sở y tế.” Cơ thể của Lý Vân Ba run mạnh: "A...” Giảm đốc Dương, không chỉ là người quyết sách của sở y tế, cũng là đại lão đứng thứ ba ở Trung Hải, em trai của anh ta - Dương Kiếm Hùng, là người đứng đầu bên cục cảnh sát, ba của anh ta Dương Bảo Quốc còn là thị trưởng. Đắc tội với giảm đốc Dương, gần như con đường làm quan sẽ khép lại. “Chuyện này không thể nào... chuyện này không thể nào... Triệu Vinh Thăng nhìn Bạch Vũ mà gào lên: “Một bác sĩ quèn, sao có thể có mối quan hệ này chứ?” "Bup..." Vào lúc này, cửa phòng bị người ta đạp ra. Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba giật thót, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một nhóm người mặt mày u ám đi vào. Dương Diệu Đông với khí thế chấn nhiếp và em trai Dương Kiếm Hùng, đằng đằng sát khí đi vào. “Giảm đốc Dương... Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba vội vàng nghênh đón: “Sao hai vị lại tới đây?” Dương Diệu Đông không thèm nhìn bọn họ, đẩy bọn họ ra bắt tay Bạch Vũ: “Thần y Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi, cảm ơn cậu trước đó lấy ân báo oán mà cứu Diệu Đông một mạng. “Hôm nay cậu có thể khám lại giúp tôi được không?” Anh ta sợ hãi rút chìa khóa xe Audi ra. “Giảm đốc Dương, xin lỗi anh, giấy phép hành nghề do sở y tế cấp không có tác dụng” Bạch Vũ cười thong dong, nói: “Khám bệnh cho anh là hành y phi pháp, sẽ phải ngồi tù. “Đồ khốn!” Nghe thấy câu này, Dương Diệu Đông bỗng xoay người, một cước đá bay đám người Triệu Vinh Thăng. Đám người Triệu Vinh Thăng lập tức sụp đổ...