Chương 19 + 20
Tôi theo bản năng muốn lui về phía sau, cố gắng tránh xa Lộ Xuyên một chút.
Tôi kiên trì lấy di động ra, muốn gọi lại cho Lâm Chấp.
Tôi muốn nói, Lộ Xuyên không phải cố ý khiêu khích cậu ta.
Tôi muốn c/ầu x/in cậu ta, tôi không muốn bỏ học.
Điện thoại còn chưa kịp bấm, tay của tôi lại bị người nắm lấy.
Tay Lộ Xuyên rất ấm áp, có m/a lực trấn an lòng người.
Tôi nhìn về phía Lộ Xuyên, anh ta lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Giọng nói của anh ta trong trẻo, mọi người trên sân đều có thể nghe được.
“Các bạn học, là tôi có lỗi trước, hôm nay tôi đồng ý cùng An An tổ chức sinh nhật.”
“Nhưng ta quên mất.”
“An An tức gi/ận là việc nên làm.”
Lộ Xuyên vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh vài giây.
Tôi gần như quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, chứ đừng nói gì đến việc mời Lộ Xuyên đến dự sinh nhật của tôi...
Dần dần, có nam sinh kịp phản ứng, dùng ngón trỏ chỉ qua lại giữa tôi và Lộ Xuyên.
“A - - thì ra là tình nhân nhỏ gi/ận dỗi!”
Lời nói của nam sinh trong nháy mắt dời đi lực chú ý của mọi người.
Tôi có chút bối rối, theo không kịp tình thế biến hóa.
Còn chưa kịp phủ nhận, bả vai đã bị Lộ Xuyên ôm lấy.
Đôi mắt cười của anh ta, đ/á/nh giá Lâm Chấp ở bên kia.
Trong tiếng ồn ào, Lộ Xuyên nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ c/ứu em. An An.”
Thế nhưng, trong tầm mắt của tôi, Lâm Chấp cầm tai nghe trong tay, ném xuống đất.
Tôi đỏ mặt muốn tránh tay Lộ Xuyên, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Lâm Chấp.
Cái tai nghe màu lam kia lẳng lặng nằm ở bên chân cậu ta.
Nụ cười bên miệng Lâm Chấp thu lại, khóe miệng sắc bén nhếch thành một đường thẳng.
Trước kia, mặc dù Lâm Chấp có tức gi/ận, cũng sẽ không phát tác trước mặt mọi người ở trường học.
Lần này thì khác.
Tôi nuốt nước miếng, mắt thấy Lâm Chấp từng bước đến gần tôi.
“Chị, chị không nói cho Lộ Xuyên sao?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở trường học.”
“Chúng ta, phải đi du học.”
…
20
Bởi vì lời nói của Lâm Chấp, tất cả mọi người đều nhận ra rằng “bạn trai” của tôi không hề biết việc tôi sắp bỏ học.
Tiếng ồn ào nhất thời hóa thành tiếng xì xào bàn tán.
Tất cả mọi người đang chờ xem náo nhiệt.
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, lại căn bản không có lực phản bác.
Hộ khẩu, chứng minh thư của tôi tất cả đều ở trong tay mẹ nuôi.
Đừng nói để tôi cùng Lâm Chấp xuất ngoại, nếu hôm nay Lâm Chấp ch*t muốn tôi ch/ôn cùng cậu ta, mẹ nuôi của tôi cho dù có liều mạng ch*t cùng tôi cũng sẽ đồng ý.
“À.”
Lộ Xuyên khẽ gật đầu, ngược lại nói: “Không sao, tôi sẽ đi cùng.”
Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta.
Với tình hình kinh tế của anh ta, làm sao có thể...
Tôi lập tức hiểu được, Lộ Xuyên đang phô trương thanh thế.
Nhưng điều này rất có hiệu quả, đồng tử Lâm Chấp co rút lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Còn chưa quyết định đi quốc gia nào.”
“Còn chưa quyết định mà.” Lộ Xuyên nhẹ nhàng nói, ôm tôi đi về phía tòa nhà dạy học.
Anh ta để lại cho Lâm Chấp một câu cuối cùng, mang theo nụ cười tự tin:
“Vậy chúng ta tự thương lượng cũng được.”
Tôi quay đầu lại, Lâm Chấp ngơ ngác đứng sừng sững trên sân bóng rổ.
Cậu ta rất bình tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy, đó giống như một sợi dây trong đầu cậu ta bị đ/ứt.
Cảm giác không ổn trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, tôi không thể không đẩy nhanh bước chân rời đi.
Chỉ là, còn chưa đi được hai bước, tôi đã nghe thấy một tiếng trầm đục.
Ngay sau đó, Lộ Xuyên bên cạnh không thể kh/ống ch/ế ngã xuống.
Tôi ngạc nhiên quay đầu, thân hình cao lớn của Lâm Chấp che khuất ánh mặt trời.
Tay áo cậu ta đã được vén lên, gân xanh trên nắm tay nổi lên.
Bởi vì đã học qua nhu thuật, Lâm Chấp trước tiên ngồi lên lưng Lộ Xuyên.
Đùi cậu ta đ/è ch/ặt cổ họng Lộ Xuyên, căn bản không để lại cho Lộ Xuyên bất cứ chỗ giãy dụa nào.
Tôi sợ hãi, nhưng vẫn đẩy Lâm Chấp ra trước tiên.
Lâm Chấp không chút nhúc nhích, nắm đ/ấm của cậu ta mở ra, thuận thế bắt lấy tôi, kéo tôi xuống đất.
Đau nhức từ cổ tay truyền đến, giống như bị cốt thép trói ch/ặt.
Tôi nhịn xuống thét chói tai, phẫn h/ận nhìn về phía Lâm Chấp.
Lại nhìn thấy, Lâm Chấp từ trong ng/ực, móc ra một cây kéo nho nhỏ.
Tôi ngẩn người.
Cái kéo đó, thường dùng để c/ắt tóc tôi.
Mà nay, Lâm Chấp ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi mày đã chạm vào chị ấy bằng tay nào?”
“Lâm Chấp, cậu đừng nổi đi/ên!” Tôi hô to, nhưng không làm nên chuyện gì.
Chỉ nghe thấy Lâm Chấp nói: “Chị, chị nhìn cho cẩn thận.”
Ngay sau đó, Lâm Chấp khóa ch/ặt tay trái Lộ Xuyên.
Cậu ta giơ cao cái kéo.
Sau đó đối với bàn tay kia, mãnh liệt đ/âm xuống.
Lộ Xuyên rên rỉ một tiếng, không phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Từ tầm mắt của tôi nhìn lại, anh ta thậm chí không nhíu mày một cái.
Mọi người chưa từng thấy qua bộ dáng này của Lâm Chấp, tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên, còn có người to gan muốn đi lên kéo Lâm Chấp.
Giáo viên thể dục cách đó không xa không ngừng thổi còi.
Nhưng Lâm Chấp giống như cái gì cũng không nghe thấy, máy móc giơ tay, hạ tay.
Cho đến khi bàn tay xinh đẹp kia dần dần m/áu thịt mơ hồ.
“Chị? Chị khóc?”
Đột nhiên, Lâm Chấp dừng lại.
Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi, lau đi nước mắt che kín hai má tôi.
Nhưng tôi nghe ra, Lâm Chấp càng thêm tức gi/ận.
Chắc là tức gi/ận quá hóa cười, biểu tình căng thẳng của Lâm Chấp buông lỏng, cũng buông tha Lộ Xuyên.
Cậu ta cười cười, nói: “Lỗi của tôi, chị đưa cậu ta đi bệ/nh viện đi.”
Nói xong, Lâm Chấp một mình rời đi.
Tôi vội vàng nâng Lộ Xuyên dậy, từ chối sự giúp đỡ của các học sinh khác, vội vàng chạy ra ngoài trường.
Nhưng nếu như tôi thông minh một chút, nên hiểu được, chỉ cần nghe Lâm Chấp nói, từ trước đến nay là không có kết cục tốt đẹp gì.