Chương 29 + 30
Lâm Chấp bị thương không nhẹ, trên đùi thon dài bó bột.
“Chị, tôi muốn uống nước.”
Lâm Chấp vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt.
Cốc nước ở ngay bên cạnh cậu ta, nhưng cậu ta không thể đưa tay với tới.
Tôi nhìn ánh mắt khẩn cầu của cậu ta, đưa tay dời ly nước xa hơn một chút.
Lâm Chấp kéo tới vết thương trên cánh tay, đ/au đến lông mày nhíu ch/ặt.
Tôi ngồi ở bên giường, lấy tay nhẹ nhàng vuốt trán cậu ta, âm thanh chậm lại.
“Lâm Chấp, cậu còn nhớ không, khi còn bé cậu dùng dây câu buộc vào ngón tay tôi, dạy tôi đàn dương cầm.”
Tay tôi xuôi theo cổ cậu ta, chậm rãi đi xuống, dừng lại trên cái chân tê liệt của cậu ta.
Lâm Chấp nhận ra tôi có gì đó kỳ lạ, nhíu mày nhìn tôi, không nói gì.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi biết, cái mạng này của tôi bị trói ở trên tay của cậu, là con rối tơ treo chỉ mành của cậu.”
“Cha mẹ tôi đổi tôi lấy tiền, mẹ nuôi lấy tôi làm mục tiêu để cậu trút gi/ận…”
Tôi vừa nói chuyện thương tâm, vừa đỡ cậu ta dậy, đi đến xe lăn bên cạnh.
“Tôi sẽ phục vụ cậu thật tốt, đưa cậu đi hóng gió, được không?”
30
Tôi đẩy Lâm Chấp ra khỏi bệ/nh viện, đi qua con phố chúng tôi lớn lên từ nhỏ.
Đêm đã khuya, rất yên tĩnh. Tôi nghe thấy tiếng Lâm Chấp r/un r/ẩy.
“Chị gái, chị muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lâm Chấp ôm ng/ực, trong giọng nói mang theo u/y hi*p: “Về nhà, chị nên bắt xe, biết không?”
“Nhà?”
Tôi im lặng một hồi, nói: “Là cái nhà kia sao?”
“Ngôi nhà đó, nơi một đứa trẻ 6 tuổi nhìn thấy mẹ mình ngủ với người đàn ông khác?”
Trong gió lạnh, im lặng lan tràn.
Một lúc lâu sau, Lâm Chấp dùng giọng điệu không sợ hãi nói: “An Nghi, cô đang nói cái gì?”
Cậu ta không gọi tôi là chị nữa.
Có phải vì tôi không còn là một món đồ chơi nữa hay không?
“Chính là cái kia a.” Tôi nói.
“Cậu bé kia cực kỳ sợ hãi, gọi chị của mình tới.”
Kết quả thì sao, trơ mắt nhìn cha mình yêu nhất, bị mẹ kẻ ngoại tình th/iêu sống.”
“Mẹ nó còn bảo con trai đừng nói cho người khác biết. Nếu không cũng sẽ mất mẹ, từ nay về sau lẻ loi một mình.”
“Một gia đình như vậy.”
“Trở về sao?”
Tay Lâm Chấp, bỗng nhiên giơ lên, tựa hồ là muốn t/át tôi.
Tôi né được một cách dễ dàng.
“Không về thì không về, ngoan, đừng nổi gi/ận.” Tôi nói.
“Lâm Chấp, năm đó không phải cậu không thừa nhận những chuyện đã xảy ra này sao?”
“Mẹ cậu dẫn cậu đi khám bác sĩ tâm lý, lại sợ cậu sẽ nhớ tới chân tướng, cho nên sẽ bi/ến th/ái dung túng suy nghĩ của cậu.”
“Bao gồm nhận nuôi tôi, làm đồ chơi cho cậu.”
“Cậu còn nhớ không? Ngày đó, tôi vẽ ảnh gia đình, giấu dưới gối, bị cậu phát hiện.”
“Kết quả, cậu cắm kéo vào mu bàn tay tôi.”
“Cậu còn nhớ cậu đã nói gì không?”
Môi Lâm Chấp gi/ật giật.
Cậu ta nói: “Nhớ chứ.”
Tôi nói: “Nói cho chị nghe.”
Gió lại nổi lên, dường như biến giọng nói của Lâm Chấp, thổi tan thành giọng điệu lúc nhỏ của Lâm Chấp.
“Chị ơi, đừng tin những người lớn đó, họ sẽ gi*t chị.”
“Đừng yêu bọn họ.”
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ chị.”
Tôi cười cười, nói: “Đúng vậy, Lâm Chấp, nhưng cậu đã nuốt lời.”
“Cậu chỉ là muốn kéo tôi ch/ôn cùng mà thôi.”
“Cho nên?” Lâm Chấp kh/inh thường cười cười, nói: “Cô có cách gì?”
Tôi lắc đầu, vặn vặn quần áo trên người Lâm Chấp.
Sau đó, đem nó nhét vào trong miệng Lâm Chấp.
“Tôi không có cách nào a.” Tôi nói: “Tôi thành toàn cho cậu.”