Sau khi nữ quyến Hầu phủ bị giáng làm thường dân
Chương 113
Minh Bảo Yến ngủ ngon một đêm, bánh mè và cháo kê ngọt ngào ăn sáng vẫn còn thơm đến tận bây giờ, có thể giúp nàng chống đỡ cả ngày.
Những cuốn sách mà tiệm sách cất giữ không phải là để cho người ta chép miễn phí, Minh Bảo Yến lại tiếc mấy đồng tiền đó, chỉ có thể chép sách để đổi lấy.
Lúc mới đến, ông chủ tiệm sách không thèm để ý đến nàng, Minh Bảo Yến đứng đỏ mặt một hồi lâu, nhặt một tờ giấy vụn, chấm đầu ngón tay vào mực thử chữ cho ông ta xem.
Ông chủ bận rộn tính toán xong, liếc nhìn chữ viết của nàng, nét chữ thanh tú đoan trang; lại nhìn nàng một cái, ôn hòa thanh tao, bèn rút một cuốn truyện truyền kỳ từ chồng sách bên chân ném cho nàng, nói: “Chép ba bản cuốn truyện này, sẽ cho con chép sách.”
Đây là cuốn truyện truyền kỳ bán chạy nhất ở Trường An gần đây, tên là ‘Giấc Mộng Khuê Phòng’. Tuy nhiên, cái ‘nhất’ này chỉ là trong giới ngầm.
Minh Bảo Yến còn chưa kịp mở cuốn sách này ra, đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của đám học trò nghèo tụ tập chép sách sau lưng.
Lật sơ qua, từng trang sách lướt nhanh, những câu chữ dâm tục hiện ra, Minh Bảo Yến cố gắng xua tan cảm giác nóng ran trên mặt, bình tĩnh nói: “Nếu con chép bốn bản, có thể cho con chép thêm một bản ‘Khai Mông Yếu Huấn’ được không ạ?”
“Được.” Ông chủ vốn tưởng Minh Bảo Yến sẽ xin đổi sách khác, đổi sách khác thì ông ta không đồng ý, hiện tại chỉ có cuốn sách này bán chạy nhất, cung không đủ cầu, sách khác thì không cần nàng chép.
“Vậy được, phiền ông cho con một bộ giấy bút.”
Nàng sảng khoái, ông chủ cũng sảng khoái, gọi người làm trong tiệm lấy cái bàn gỗ thấp của con gái ông ta ở phía sau ra cho nàng dùng.
Minh Bảo Yến tìm một góc bên cửa sổ phía sau, lấy nệm cỏ ra ngồi chép sách.
“Mấy cuốn nàng ấy chép, ông chủ phải bán giá cao đấy nhé!” Một học trò thường liếc nhìn Minh Bảo Yến dựa vào quầy hàng, vừa nhìn ông chủ tính tiền cho mình, vừa nói đùa.
“Nàng ấy đâu phải là Liễu Công, Nhan Công, bán giá cao cái gì?” Ông chủ vuốt râu, dùng cây gậy ngắn móc ra mấy đồng tiền đưa cho học trò.
“Truyện ‘Giấc Mộng Khuê Phòng’ này, lại thêm nét chữ của nữ nhi, càng khiến người ta mơ màng hơn, thêm mười đồng cũng không quá đáng.” Học trò vừa nói vừa ngoái đầu nhìn Minh Bảo Yến, muốn nhìn thấy vẻ mặt lúng túng xấu hổ của nàng.
Minh Bảo Yến chắc chắn nghe thấy, nhưng nàng như không nghe thấy, chỉ vén lọn tóc mai rơi xuống trước mắt.
Ông chủ lười để ý đến học trò đó, bảo hắn cầm tiền rồi đi.
Chép sách đến giờ ăn trưa, nhiều người đã tản ra tìm đồ ăn lấp đầy bụng. Minh Bảo Yến không ăn cũng không uống, nhịn đến khi tiệm sách đóng cửa vào buổi tối mới về đạo quán Tịnh Ninh ăn một bát mì chay nấm mỡ hành thật to.
Ngày hôm sau lại tiếp tục chép, sau khi chép xong một bản, tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, đã có thể vừa chép vừa đọc thuộc lòng.
Ông chủ thấy nàng viết nhanh như bay, sợ nàng lãng phí giấy mực của mình, nhưng khi nhìn cuốn sách nàng giao nộp, chữ cách chữ, dòng cách dòng, ngay ngắn đều đặn, mặc dù không có dấu son chu sa phân cách, chữ vẫn thẳng hàng thẳng lối.
“Con có thể chép sách thi rồi chứ?” Minh Bảo Yến cẩn thận hỏi.
Nàng không phải là sợ ông chủ râu dài trước mặt, mà là khách đến lui trong tiệm sách đều là nam nhân, cho dù là học trò, cũng không phải ai cũng nho nhã lịch sự, bọn họ tuy không thể làm gì quá đáng, nhưng chỉ riêng ánh mắt trêu ghẹo kia đã khiến Minh Bảo Yến rất khó chịu.