Sau khi nữ quyến Hầu phủ bị giáng làm thường dân

Dưa hấu trân bảo châu
Cập nhật:

Chương 114

Ông chủ lớn tuổi hơn một chút, vợ con lại ở phía sau tiệm, ánh mắt ông ta nhìn Minh Bảo Yến đoan chính hơn nhiều.

 

 

 

“Sách thi chép xong chưa, chia cho người ta trước đi.” Ông chủ quay sang đám học trò sau lưng nàng hét lớn.

 

 

 

Minh Bảo Yến lại mất thêm một ngày để chép sách thi và ‘Khai Mông Yếu Huấn’, tính ra là ngủ chùa chùa Tịnh Ninh ba đêm, ăn chùa sáu bữa.

 

 

 

Đồng tiền mà Lam Phán Hiểu đưa cho nàng khi ra khỏi nhà gần như không dùng đến, giấy bút là mua ở tiệm sách, ông chủ bán rẻ cho nàng, còn nói để Minh Bảo Yến rảnh rỗi lại đến chép sách.

 

 

 

Minh Bảo Yến cảm ơn, dùng số đồng còn lại mua một túi đậu xanh nhỏ, định cúng dường cho đạo quán Tịnh Ninh.

 

 

 

Mấy ngày nay Minh Bảo Yến ăn uống quá tốt ở đạo quán Tịnh Ninh, tốt đến mức khiến nàng có chút bất an, khi nàng nói chỉ cần mì chay là được, bà lão kia cứng rắn nói: “Cứ ăn đi, con có thể ăn được bao nhiêu chứ?”

 

 

 

Khi ôm túi đậu xanh đi qua ngã tư, Minh Bảo Yến nhìn thấy một nữ quan tay cầm bảng cáo thị cưỡi ngựa đi tới, nàng tò mò dừng lại, nhìn nữ quan đó xuống ngựa, mở bảng cáo thị đọc to một lần, rồi sai người dán lên bảng.

 

 

 

Trong hoàng thành, dán bảng cáo thị không phải là chuyện gì mới mẻ, hôm qua Minh Bảo Yến còn nhìn thấy một bảng cáo thị thông báo thánh nhân sẽ mở khu vườn phía nam hồ Kim Lân, biệt thự hoàng gia ở ngoại ô vào ngày hội hoa sen tháng sáu, ý là muốn cùng vui với dân chúng.

 

 

 

Bảng cáo thị đó vừa được dán lên, ngã tư đường người đông nghịt, bá tánh vui mừng khôn xiết, chạy đi báo cho nhau, đâu giống như bảng cáo thị hôm nay, chỉ khiến mọi người ngoái đầu nhìn một cái, dừng chân một lát.

 

 

 

Nhưng Minh Bảo Yến thì khác, nàng đi thẳng đến bảng cáo thị, ngước nhìn từng chữ trên đó.

 

 

 

‘Mở trường học nữ ở Vĩnh Sùng phường, tuyển chọn học sinh bằng cách thi cử.’

 

 

 

‘Ba người đứng đầu được thưởng năm mươi lượng bạc, hai mươi người đầu tiên được miễn học phí.’

 

 

 

‘Những người có gia cảnh trong sạch đều có thể tham gia thi.’

 

 

 

Minh Bảo Yến đứng rất lâu rất lâu, lâu đến mức võ hầu bắt đầu nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, đuổi nàng đi.

 

 

 

Trong lòng nàng tràn ngập chuyện này, mãi đến khi lưỡi đao lạnh lùng trước mặt đ.â.m vào, nàng mới ôm túi đậu xanh lùi lại mấy bước.

 

 

 

“A, lão nhân gia, xin lỗi.” Nàng hoảng hốt suýt chút nữa đụng phải một lão già, vội vàng nghiêng người tránh, tiếp tục băng qua chợ để trở về đạo quán Tịnh Ninh, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của lão già kia vẫn dõi theo nàng.

 

 

 

Phùng thúc vừa mua được mấy quyển sách thi của những người đứng đầu kỳ thi mùa xuân từ tiệm sách, Minh Bảo Yến lướt qua trước mặt ông ta, khiến ông ta cầm quyển sách thi sững người, vừa định nhìn kỹ xem có phải là nàng hay không, đã thấy Lâm Thiên Hành vén rèm xe đưa tay ra nhận sách thi.

 

 

 

Phùng thúc vội vàng thu hồi ánh mắt, đưa sách thi cho Lâm Thiên Hành.

 

 

 

Lâm Thiên Hành không hề hay biết, lướt qua sách thi trong tay, đưa ra kết luận, nói: “Thập Tam lang quả thật là không bằng người ta, nhưng mà nó còn nhỏ, cũng không cần gấp.”

 

 

 

Phùng thúc lơ đãng phụ họa mấy câu, liếc nhìn bóng lưng Minh Bảo Yến.

 

 

 

Hình như nàng đang ôm thứ gì đó, cho nên hơi khom lưng, dải vải màu chàm quấn quanh búi tóc, buông xuống vai, nhìn từ phía sau, chỉ là một nữ nhi gầy gò bình thường.

 

 

 

Phùng thúc nhớ đến lúc nãy nhìn thoáng qua, vẻ mặt nàng đầy hoang mang và buồn bã.

 

 

 

‘Thật đáng thương.’

 

Lão Phùng thầm động lòng trắc ẩn, lại nhớ tới cảnh tượng ngày trước khi đưa hạt giống cho Minh Bảo Thanh.