Sau Khi Tái Sinh, Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa

Hố Không Thoát
Cập nhật:

Chương 783: Ông Chủ "xinh Xinh"

Sở Hồng Ngọc nghe xong câu chuyện, tay bỗng khựng lại, chiếc muỗng chạm vào thành bát phát ra âm thanh giòn tan, suýt chút nữa thì bị miếng cá trong miệng làm nghẹn. Ninh Bình Vũ, vị đại thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Ninh, lại từng trải qua một chuyện động trời như vậy sao? Cô vốn tưởng rằng anh từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, mọi thứ đều được dâng tận tay, không ngờ lại có quá khứ đầy nguy hiểm như thế. Cô ngẩng lên, đôi mắt hồ ly mở to, đầy kinh ngạc: “Bị bắt cóc? Thật không đấy? Trị an ở Hồng Kông tệ đến vậy sao? Rồi sau đó thế nào?” Những bí mật trong hào môn quả nhiên luôn đầy kịch tính và ly kỳ! Ninh Bình Vũ nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười khó nhận ra: “Tất nhiên là thật, không thì cô nghĩ vì sao tôi phải mời Tony và đám người của cậu ta làm vệ sĩ cho mình?” Sở Hồng Ngọc lập tức nhớ đến đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt như tường thành của nhà họ Ninh, cùng với những vệ sĩ luôn bám sát không rời. Ninh Bình Vũ chậm rãi ăn cháo, giọng kể đều đều như đang nói về chuyện của người khác: “Hồi đó tôi còn nhỏ, nhà họ Ninh vừa chuyển đến Hồng Kông, đúng lúc đang trong giai đoạn mở rộng kinh doanh, tự nhiên sẽ có kẻ ganh ghét, thù oán.” “Trị an ở Hồng Kông lúc đó thực sự không tốt, mấy vụ bắt cóc, tống tiền xảy ra như cơm bữa. Hôm đó, tôi vừa tan học, chị Lan và tài xế đến đón.” Anh ngừng lại một chút, môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Chưa kịp lên xe, thì có một chiếc xe tải nhỏ lao tới. Chúng dùng súng khống chế chị Lan và tài xế, còn tôi bị trùm bao tải rồi ném lên xe.” Sở Hồng Ngọc không kìm được mà hít sâu một hơi, chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi cũng đủ thấy đáng sợ: “Rồi sau đó thì sao?” Ninh Bình Vũ vừa ăn cháo, vừa bình thản kể tiếp: “Chị Lan là người đã chăm sóc tôi từ nhỏ, phản ứng rất nhanh. Chị ấy lập tức cướp một chiếc xe máy của người đi đường, bám theo bọn chúng. Cuối cùng, phát hiện tôi bị nhốt trong một kho thóc ở gần khu mộ làng. Nhưng chị ấy không dám báo cảnh sát ngay.” Sở Hồng Ngọc thắc mắc: “Tại sao không báo cảnh sát? Báo ngay không phải là cách tốt nhất sao?” “Thời đó, chuyện cảnh sát cấu kết với tội phạm rất phổ biến. Chị Lan sợ bọn chúng sẽ ra tay giết tôi trước khi cảnh sát kịp đến.” Ninh Bình Vũ tiếp tục: “Vậy nên chị ấy đi tìm mấy người hàng xóm quanh đó, dẫn họ tới kho thóc nơi tôi bị giam giữ.” Sở Hồng Ngọc như đang nghe một câu chuyện đầy hồi hộp: “Rồi sau đó, họ đã cứu anh?” “Phải.” Ninh Bình Vũ gật đầu: “Những người hàng xóm đó đúng là rất gan dạ. Dù biết bọn bắt cóc có súng, họ vẫn chẳng do dự, cầm lấy cuốc, xẻng, gậy gộc, rồi cùng chị Lan xông vào kho thóc.” “Bọn bắt cóc không ngờ lại có người đến cứu tôi, bị bất ngờ nên rối loạn. Chị Lan và những người hàng xóm đã bắt sống hai tên, còn hai tên khác thì bỏ chạy. Sau đó, cảnh sát dựa vào manh mối mà bắt được chúng.” Sở Hồng Ngọc nghe xong mà mắt tròn mắt dẹt, cô không ngờ chị Lan và những người hàng xóm trông bình thường như vậy lại có lòng can đảm và nghĩa khí đến thế. Cô cảm thán: “Quả nhiên những người từng trải qua phong trào đại bãi công và đối kháng với chính quyền thực dân Anh thì không hề tầm thường!” Ninh Bình Vũ nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười thú vị: “Lịch sử của cô đúng là học rất tốt.” Cách cô liên hệ chuyện anh bị bắt cóc với phong trào lịch sử, thật khiến anh bất ngờ và có phần thú vị. Sở Hồng Ngọc hơi kiêu ngạo ngẩng cao chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi mắt cong cong đầy tự hào: “Đương nhiên, năm đó tôi từng đứng nhất toàn khối môn lịch sử và chính trị!” Đúng lúc này, chị Lan bưng một đĩa chả giò vàng ươm, thơm phức đến đặt trước mặt cô, cười tươi rói: “Cô em, thử ăn chả giò Hồng Kông nhà chị đi, vừa mới chiên xong, thơm lắm! Tặng riêng cho em đấy!” Sở Hồng Ngọc ngớ người: “Chị Lan…” Đây đã là lần thứ hai chị Lan tặng cô đồ ăn! Chị Lan nháy mắt với Sở Hồng Ngọc rồi quay sang vỗ vai Ninh Bình Vũ, giọng điệu như đang trách mắng đứa trẻ không nghe lời: “Cậu đấy, Xinh Xinh à, đừng lúc nào cũng giữ cái mặt lạnh như thiếu tiền người ta thế chứ. Mồm miệng cay nghiệt thế này, làm sao phụ nữ thích cho nổi!” 0 1 “Chị Lan!” Ninh Bình Vũ bị gọi bằng biệt danh “Xinh Xinh,” khuôn mặt tuấn tú lập tức sa sầm, không tự nhiên mà ho khẽ: “Đừng gọi linh tinh… Đâu phải chuyện gì vui!” Anh dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Năm cô ấy mười tám tuổi, bắt đầu đi cùng tôi. Lần đầu tiên tôi dẫn cô ấy đến đây ăn cháo, nhưng vừa bước vào, cô ấy đã chê nền nhà bẩn, nói rằng làm bẩn đôi giày Chanel mới mua. Đi được một đoạn liền từ chối vào tiếp, tất nhiên cũng chẳng gặp được chị Lan.” Sở Hồng Ngọc nghe mà ngẩn người. Tra Mỹ Linh làm vị hôn thê của anh bao nhiêu năm, vậy mà đến giờ còn không biết chị Lan là ai… Ninh Bình Vũ vừa chậm rãi uống cháo, vừa bình thản nói tiếp: “Lần thứ hai là tôi tan làm, đau dạ dày, muốn đến đây uống một bát cháo ấm bụng. Cô ấy không đồng ý, khéo léo nói rằng cháo của chị Lan không sạch, nhất quyết kéo tôi đến đại tửu lâu gần đó để ăn cháo bào ngư. Khi ấy cô ấy còn trẻ, tôi cũng chiều theo cô ấy.” 0 1 Sở Hồng Ngọc hơi ngập ngừng, rồi hỏi: “Vậy… Tra tiểu thư có biết chuyện anh từng bị bắt cóc không?” Ninh Bình Vũ cười nhạt, không chút bận lòng: “Có biết, nhưng không biết chi tiết.” Giọng điệu hờ hững như đang kể một câu chuyện không liên quan đến bản thân. Sở Hồng Ngọc nghe xong, trong lòng không khỏi suy ngẫm. Có lẽ chính những chi tiết nhỏ nhặt này đã khiến Tra Mỹ Linh, dù ở bên anh bao năm, vẫn chẳng thể thực sự bước vào trái tim của vị đại thiếu gia này. ------------------------------