Siêu Thần Yêu Nghiệt (full)
Chương 1104 Yến Sơn Tuyết biến sắc.
Nhưng tiếp cận Yến Sơn Tuyết khoảng cách gần, ngửi được mùi thơm cơ thể khiến người ta say mê, rồi bả vai hắn vô ý chạm đến địa phương mềm mại nào đó.
- Tự tôn là thứ đồ chơi gì, có thể lấy ra ăn được à? Hắn giả vờ như bị xóc nảy để tới gần hai ngọn núi kia thêm một chút xíu. Quả nhiên. Vẫn rất vô sỉ. Nói đi thì cũng nói lại. Tiện nghi đưa tới cửa, nếu không chiếm đâu còn là nam nhân! Yến Sơn Tuyết ôm Vân Phi Dương xuyên qua giữa sơn lâm, như thế làm kinh động thêm càng nhiều Linh thú. Cuối cùng. Hai người bị ngăn trước một vách đá, bốn đầu Linh thú cấp sáu đang dùng ánh mắt âm sâm, từng bước tới gần họ. Yến Sơn Tuyết nói: - Chúng ta gặp nguy hiểm. Vân Phi Dương trợn mắt một cái. Đại tỷ. Cô trắng trợn bạo phát tu vi chạy loạn trong núi rừng, không bị Linh thú bao vây mới lạ đó. - Ta ngăn chặn chúng nó, ngươi chạy trước đi. Yến Sơn Tuyết buông hắn ra. Vân Phi Dương nói: - Trượng nghĩa thế à? Yến Sơn Tuyết phất phất tóc xanh, nở nụ cười xinh đẹp nói: - Ai bảo chúng ta là đồng môn. - Ô kê. - Sư muội, cô ráng giữ vững nhé, ta chuồn trước! "Xoát!" Một trận gió thổi qua, tên này biến mất, vứt bỏ người ta một mình đối mặt với bốn đầu hung thú cấp sáu. Yến Sơn Tuyết sụp đổ. Gia hỏa đáng giận, nói té thì té a! Thôi thôi. Nàng lắc đầu, thầm nghĩ: - Không có tên này liên lụy, ta còn cơ hội chạy trốn. "Rống!" Một đầu Linh thú cấp sáu xông lên trước, vung vẩy chân trước mang theo lực lượng mấy trăm trọng. Yến Sơn Tuyết giẫm lên thân pháp huyền diệu né tránh, mượn khe hở chuẩn bị phá vây. Nhưng. Ba con Linh thú khác như ý thức được ý định của nhân loại trước mặt, lúc này xông lên giơ chưởng đập tới, phủ kín vị trí có thể chạy trốn. - Không tốt. Yến Sơn Tuyết biến sắc. Nàng lúc này lui nhanh về phía sau, tuy né được công kích nhưng cũng lộ ra vẻ cực kỳ chật vật. "Vù vù!" Bốn đầu Linh thú lần nữa tới gần. Trong đôi mắt đẹp của Yến Sơn Tuyết hiện ra một tia đắng chát, bởi vì mình bị vây càng gần, muốn phá vây, rất khó khăn. - Đáng giận. Nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nói: - Đều do tên kia, không phải vậy, ta thế nào lại rơi vào hiểm cảnh như thế đây.