Siêu Thần Yêu Nghiệt (full)
Chương 1105 Không phải là cái chắc?
Nhưng vào lúc này, bốn đầu Linh thú giận dữ hét lên, cuồng bạo lực lượng chen chúc mà đến.
Yến Sơn Tuyết gian nan tránh đi đòn tấn công của con Linh thú thứ nhất nhưng bất hạnh bị con Linh thú thứ hai đánh trúng. "Đạp đạp!" Nàng lùi gấp mấy bước, ngừng trước vách thạch bích, tóc tai tán loạn, sắc mặt có chút tái nhợt. "Hô!" Bốn đầu Linh thú lần nữa xông lại. Lần này, Yến Sơn Tuyết không đường còn trốn, chỉ có thể chính diện nghênh đón. Xong. Nàng đắng chát không thôi. Tại sao mình muốn tới đây, làm đại tiểu thư ở Yến gia không tốt sao, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại cứu hắn, còn muốn cậy mạnh. Ngay tại thời điểm Yến Sơn Tuyết tự trách. Thời khắc bốn đầu Linh thú gào thét mà đến, một thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng, song quyền bỗng nhiên vung ra. "Bành bành!" Hai Linh thú cấp sáu bị oanh bay ra rất xa, bóng người kia bước ra một bước, lần nữa đánh bay hai con Linh thú khác ra ngoài. Yến Sơn Tuyết ngốc trệ. Bởi vì người đưa lưng về phía mình chính là Vân Phi Dương, hắn chầm chậm thu quyền, cười hỏi: - Sư muội, cô không sao chứ? Yến Sơn Tuyết kinh ngạc nói: - Ngươi…ngươi không phải bị thương à? - Đúng thế. Vân Phi Dương nói: - Ta bị thương nhưng đối phó với hung thú cấp sáu, vẫn dễ như trở bàn tay. Hắn nắm giữ hai ngàn trọng thuần nguyên lực, dù chỉ có năm thành công lực, cũng đủ để giải quyết hết Linh thú cấp sáu. Yến Sơn Tuyết thấp giọng nói: - Bị thương mà còn lợi hại như vậy, thật yêu nghiệt. "Rống!" Nơi xa truyền đến tiếng nộ hống, một đầu Linh thú cấp chín nghe được động tĩnh chạy đến. Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ không cách nào chống lại cấp bậc này, hắn đi đến trước người Yến Sơn Tuyết, ôm lấy nàng, nói: - Vẫn nên để ta bảo vệ cô đi. "Xoát!" Hai người biến mất tại chỗ. Tốc độ Vân Phi Dương rất nhanh chạy giữa sơn lâm khiến cho tóc xanh Yến Sơn Tuyết bay múa. Nàng áp sát vào lồng ngực tráng kiện của Vân Phi Dương, đột nhiên có một loại cảm giác an toàn đặc biệt. Cảm nhận được nhiệt độ và tiếng tim đập, khuôn mặt nhỏ không khống chế được đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập. Mị lực nữ nhân ở chỗ mỹ lệ, mị lực nam nhân ở chỗ mang đến cảm giác an toàn cho nữ nhân. Không hề nghi ngờ, lồng ngực Vân Đại Tiện Thần có thể cho bất kỳ nữ nhân nào đều cảm giác được an toàn cả. Nhưng. Vào lúc này, Yến Sơn Tuyết cảm giác được, lúc tên này nhấc mình lên, hai tay mò tới mông mình. Nàng vô ý thức nhấc tay đập tới. "Ba!" Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên dập dờn giữa rừng núi. Trên mặt Vân Phi Dương hiện ra chưởng ấn đỏ tươi, một bên chạy, một bên sụp đổ nói: - Cô đánh ta làm gì! Yến Sơn Tuyết tức giận nói: - Ngươi mò cái gì thế! - Xin nhờ! - Ta sợ cô bị tuột xuống, nên nâng lên, trong lúc vô tình đụng phải thôi! - Thật sao? Yến Sơn Tuyết nghi ngờ. Thật sao? Không phải là cái chắc?