Chương 6
Vì lo cho h/ồn phách cô Tần bị suy yếu, tôi không dám đo linh ngay, đành đợi đêm xuống âm khí nặng hơn mới ra tay.
Định ngồi lì trong xe nửa buổi, nào ngờ Tống Kha nhất quyết phản đối. Hắn sợ Tiểu Nguyệt Lượng ngột ngạt, ép cả bọn phải về nhà hắn nghỉ.
Căn nhà này khác hẳn khu chung cư cũ ngày xưa, là một căn hộ lớn giữa trung tâm thành phố. "Mấy năm nay ki/ếm được chút tiền, nhà tôi cũng dọn đi rồi." Tống Kha thản nhiên: "Đêm qua không có Tiểu Nguyệt Lượng báo mộng, tôi cũng chẳng về đó." Nghe đến mình, hình nhân que diêm gi/ật giật sợi tóc hắn ra vẻ đáp lời.
Đúng là đại gia! Tôi và Bút Tiên, hai kẻ quê mùa nghèo khổ, há hốc mồm. Phòng khách đặt hòn non bộ giả, ban công còn có nguyên sân golf thu nhỏ! Chả trách Kim Tiểu Kiều mỗi lần gọi điện, cứ 20 phút lại ca tụng dương gian. So với cái ổ chó ở môn phái, đúng là phải gh/en tỵ đấy. Thương bạn thì thương, nhưng thấy bạn xài hàng hiệu cũng hơi ghim đấy!
Nghỉ ngơi đến 9h tối, hình nhân que diêm đã sốt ruột trườn khỏi người Tống Kha, túm tờ khế ước trong túi tôi giục đi. Tôi bật cười để mặc nó gi/ật giấy, cầm nến với tiền vàng vừa đặt ship về, di chuyển về cầu Thảo Mão.
Cầu Thảo Mão đêm khuya khác hẳn ban ngày. Cổng cầu đen ngòm như quái vật đang há mồm, sẵn sàng nuốt chửng người qua đường. Tống Kha lưu luyến đặt hình nhân trở lại khế ước. Vừa lúc nó nằm xuống, tôi châm hương đ/ốt tờ giấy.
Khế ước tẩm dầu x/á/c nên lửa chẳng hề hấn. Nhưng khí tức th/ù h/ận trên giấy cùng nỗi kh/iếp s/ợ của Tiểu Nguyệt Lượng hòa làm một. Mẫu tử tương liên, chỉ cần cô Tần còn chút tỉnh táo, cột trụ sẽ biến đổi. Sự biến đổi đó, người thường không thể nhận ra, nhưng Bút Tiên thì khác.
"Bút Tiên, lên!"
Theo tiếng quát, Bút Tiên bay vút lên, lượn vòng quanh các cột trụ. Vài nhịp sau, nó đứng im trước một cây cột. "Tìm thấy rồi!" Tôi dập lửa, ôm khế ước chạy tới. Khi tờ giấy áp vào, vô số vết nứt li ti hiện lên trên bề mặt cột. Mấy sợi khí đen quấn quanh trụ, nhất quyết không chịu tan.
Tống Kha há hốc: "Cái này nghĩa là gì?"
"Nghĩa là cô Tần làm người thì dở, làm q/uỷ lại cực đỉnh đấy."
"Hả?"
Bỏ mặc anh ta đang ngớ người, tôi triệu hồi Bút Tiên, nhanh tay gia cố phong ấn. Khí đen như cảm nhận được nguy hiểm, bám ch/ặt quanh cột ngăn phong ấn đóng xuống. Gió đi/ên cuồ/ng nổi lên, thân cầu rung lạch cạch. Cứ thế này, cô Tần lật tung cầu mất.
"Mang Tiểu Nguyệt Lượng lên cầu đi!" Tôi quát về phía Tống Kha: "X/é hình nhân ngay chỗ cột này!" Nghe đến Tiểu Nguyệt Lượng, Tống Kha như bật lò xo phóng lên cầu.
Khí âm quanh cột bỗng dày đặc khi nghe ba chữ đó. "Con của mẹ... Tiểu Nguyệt Lượng... tha cho con tôi...", giọng m/a q/uỷ từ trong cột vọng ra đầy thống khổ: "C/ứu con tôi với... Tôi tìm không thấy con..."
Đó là tiếng gào của một người mẹ đã đi/ên lo/ạn. Giờ nói gì cũng vô ích, tôi chỉ biết cầu mong Tống Kha nhanh cái tay lên.
Khi lông Bút Tiên dựng đứng như chổi cùn, khí âm đột nhiên ngừng tấn công. "Hình như... mẹ cảm nhận được Tiểu Nguyệt Lượng", khí đen loạng choạng tìm ki/ếm. Giây lát, nó rút vào cột trụ. Giọng m/a q/uỷ bi ai vang lên: "Tiểu Nguyệt Lượng đang ở trên cầu... phải chống đỡ..."