Chương 7.

SpongePants
Cập nhật:
Trên th* th/ể nạn nhân, người ta phát hiện dấu vân tay của một người đã ch*t khác. Thật thú vị. Tôi khoanh tay lặng im, khẽ mím môi, thở dài: "Có hai khả năng. Hoặc là họ từng là bạn tù, biết đâu chị tôi đã chạm vào quần áo cô ta trước khi ch*t. Nhưng từ lúc chị mất đã một tháng rồi, đồng phục tù nhân chắc đã bị giặt không biết bao nhiêu lần, khả năng này gần như bằng không. Khả năng thứ hai là có kẻ muốn đổ tội. Th* th/ể chị tôi chưa hỏa táng, rõ ràng ai đó đang giở trò m/a quái." Gương mặt tôi bình thản, bởi nghi phạm là tôi đã được minh oan từ lâu. Camera giám sát chính là bằng chứng ngoại phạm. "Đêm Lưu Thiên Phụng ch*t, tôi ở nguyên trong phòng cả đêm, chẳng đi đâu cả." Cảnh sát rối trí vì những lời tôi nói đều là sự thật. Họ phục dựng lại bức tường ở nhà vệ sinh, nơi chị gái tôi qu/a đ/ời. Trên nền tường ẩm mốc, lời tiên tri viết bằng m/áu hiện lên chói mắt: ["Kẻ nào gi*t nữ nô lệ lắm mồm? Chính là tôi. Nữ nô lệ sẽ mãi mãi kẹt dưới tầng địa ngục thứ 11, tôi sẽ l/ột da cô ta."] Đột nhiên đèn điện vụt tắt. Mấy công nhân nhát gan bắt đầu thở hắt. Tôi bật cười, an ủi họ: "Đèn bị hỏng thôi, chuyện cũ rích rồi. Hay các vị thật sự tin trên đời có m/a q/uỷ?" Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Nhà tù này đang giam giữ hơn 300 phạm nhân, việc điều tra từng người sẽ là cực hình. Giám ngục trực tiếp từ chối hợp tác: "Chỉ là trò m/a mãnh thôi mà! Lưu Thiên Phụng có chữ 'Phụng' trong tên, thế là đủ để coi lời tiên tri ứng nghiệm sao? Đúng là vô lý!" Một phần ba nhà tù ở nước F là nhà tù tư nhân, chỗ chúng tôi cũng vậy. Thế lực đứng sau là tập đoàn lớn sắp lên sàn, có thể một tay che trời. Cảnh sát vừa rời đi, giám ngục tống tôi vào phòng biệt giam. Nơi này không có camera, trên danh nghĩa là để phạm nhân ăn năn, thực chất là chốn hành hạ tù nhân. Hắn dùng mọi th/ủ đo/ạn tra khảo tôi, xịt ớt cay vào mắt khiến tôi lăn lộn đ/au đớn. "Mày vào tù để làm gì? Đáng lẽ được bảo lãnh rồi! Nói, mày có âm mưu gì?" Hồi đó trong nhà x/á/c, chính tôi cũng chất vấn giám ngục bằng giọng điệu tương tự: "Sao ông dám chắc đây là hiện trường vụ án đầu tiên? Chị tôi còn một ngày nữa là được tự do, lý nào lại t/ự s*t?!" "Đôi khi tù nhân sợ không thích nghi được với bên ngoài, t/ự s*t cũng là chuyện thường." Hắn đã thốt ra lời khiến tôi khắc cốt ghi tâm: "Hoặc có khi, cô ả tiếc nuối chốn này, nghiện ăn cứt rồi chăng!" Giám ngục siết cổ tôi. Tôi đ/á mạnh vào đầu gối hắn, vật ngược hắn xuống đất. Cái bụng phệ vì ít vận động khiến hắn mất khả năng kháng cự. Tôi dùng xích sắt siết quanh cổ hắn, vặn ch/ặt từng chút. Hắn thở hồng hộc, rên rỉ thảm thiết. Tôi thì thầm bên tai kẻ đang r/un r/ẩy: "Truy tìm sự thật - đó là mục đích tồn tại duy nhất của tôi."