Chương 13

Sữa Xoài
Nguồn: toctruyen.net
Dịch: Sau khi Lưu Tam Gia ch*t, tiếp theo là đến lượt những người phụ nữ của hắn. Tôi bước vào biệt thự của Lưu Tam Gia, nhìn thấy đám phụ nữ đang co cụm r/un r/ẩy, ánh mắt đầy kh/iếp s/ợ hướng về phía tôi. Tôi không quen biết cũng không hề th/ù h/ận những người phụ nữ này, bèn lên tiếng: "Lưu Tam Gia đã ch*t rồi, các người tự lo đường sinh kế đi." Vừa quay lưng định rời đi, một giọng khóc thổn thức vang lên: "Tam Gia không còn... chúng tôi biết sống sao đây?" Tôi nhìn người phụ nữ ấy, trong mắt thoáng chút bối rối. Là một thành viên của chủng tộc côn trùng không phân biệt giới tính, tôi thực sự không hiểu nổi vì sao con người có thể tồn tại bằng cách bám víu vào kẻ khác. Nhưng nghĩ đến việc họ đã giúp ấp nở trứng côn trùng, tôi mở miệng đáp: "Lưu Tam Gia thích giấu tiền trong két sắt phòng sách, mật mã là 3302. Các người cứ tự nhiên lấy đi." Là tộc Côn Trùng, tôi sở hữu năng lực đọc được suy nghĩ người khác. Từ lâu đã biết vị trí kho báu và mật mã két sắt của hắn. Tiền bạc với tôi vốn vô dụng. Vừa dứt lời, tôi rảo bước rời đi. Đằng sau lưng vang lên tiếng xô đẩy hỗn lo/ạn: "Đừng tranh với tao! Tao theo hắn lâu nhất!" "Con đĩ kia! Tranh sủng ái thì thôi, giờ còn tranh cả tiền? Muốn ch*t không!?" Những tiếng gào thét khiến tôi lại cảm thán: Loài người quả thật là sinh vật kỳ lạ. Khi rời khỏi thôn trang, đám trẻ con theo sau tôi đã khá đông. Lẫn trong đó là những con côn trùng nhỏ nhiều màu bay lượn. Không phải tất cả trứng côn trùng đều đã chào đời. Số còn kẹt trong cơ thể vật chủ được tôi giải phóng dưới dạng côn trùng bay, giống như trứng bạc kia. Chỉ cần hút m/áu "cha" chúng, chúng có thể tồn tại tạm thời trên Trái Đất và tìm vật chủ mới. Nhưng vẫn còn thiếu. Một số "khách mời" là đàn ông phương xa không có mặt trong thôn, thậm chí không ở vùng núi này. Tôi cần phải vào thành phố để tìm. Hơn nữa, không phải trứng nào cũng hút đủ m/áu. Hôm nay là đám cưới Dương Hải - em trai thân x/á/c này. Hầu hết đàn ông trong thôn đều đang dự tiệc. Tôi mỉm cười, quay lại nói với đám trẻ: "Đi thôi! Điểm dừng cuối cùng." Hôn lễ của Dương Hải. Cũng là lúc ta trả th/ù cho thân thể này.