Tôi gật đầu hài lòng, xoa nhẹ lên đầu cậu bé.
"Con làm tốt lắm."
Một cử chỉ đơn giản, nhưng khiến ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt cậu bé, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc và mãn nguyện.
Thân hình tôi đã thoăn thoắt đạp cửa sổ lao ra ngoài.
Chiếc khóa cửa trước mặt tôi tựa như trò đùa.
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
"Giờ đến lượt những đứa em của con."
Tôi hướng về đầu làng bước đi, Vương Tiểu Bảo bám sát gót chân.
Từng căn nhà lướt qua, tiếng thét chói tai liên tục vang lên trong các căn phòng.
May nhờ có tiếng trống chiêng náo nhiệt từ nhà họ Dương, không ai để ý đến những âm thanh k/inh h/oàng này.
Mỗi tiếng thét vừa dứt, từng đứa trẻ lần lượt bước ra từ căn phòng tối om.
Đứa lớn nhất cỡ Vương Tiểu Bảo - khoảng hai tuổi, đứa bé nhất còn nằm trong tã lót lại kỳ lạ đứng dậy, chập chững bước theo.
Đoàn người phía sau tôi mỗi lúc một dài.
Cho đến khi dừng chân trước cổng nhà Lý Nhị Cường.
Lý Nhị Cường là tên đầu gấu tai tiếng trong làng, chuyên gây sự đ/á/nh người, ai dính vào đều mang họa.
Dân làng không ai dám gả con gái cho hắn, sợ vướng vào thị phi.
Mẹ hắn sốt ruột, cuối cùng m/ua một cô gái về làm dâu.
Tôi nhớ như in hình ảnh cô ấy - da trắng nõn nà, dáng vẻ thành thị, hình như còn là sinh viên đại học.
Nửa năm trước, khi Lý Nhị Cường đến tìm tôi, cô ấy đã đứng giữa ngõ hét vang:
"Mấy người đều là m/ê t/ín d/ị đo/an! Hại một mình tôi chưa đủ sao? Còn muốn hành hạ một bé gái mới lớn nữa ư!"
Đáp lại là trận đò/n thừa sống thiếu ch*t từ Lý Nhị Cường.
Nhưng dù bị đ/á/nh đ/ập, tôi vẫn nhớ nụ cười hiền lành cô dành cho tôi mỗi lần đi ngang qua.
Tôi bước vào sân.
Vừa qua ngưỡng cửa, ti/ếng r/ên rỉ đ/au đớn vang lên.
Tôn Tình Tình - vợ Lý Nhị Cường, đang vật vã trên nền đất. Thấy tôi, đôi mắt cô sáng rực:
"Cô Dương... tôi... hình như chuyển dạ sớm. Cô đưa tôi đến bệ/nh viện hoặc gọi Nhị Cường giúp được không? Anh ấy... đang uống rư/ợu mừng ở nhà cô..."
Sau khi Lý Nhị Cường tìm tôi, Tôn Tình Tình lập tức mang th/ai.
Giờ bụng cô đã bảy tháng, căng tròn như trái bí.
Tôi liếc nhìn bụng cô, bình thản đáp:
"Không cần bác sĩ."
Vừa nói tôi vừa khom người, đặt tay lên bụng cô trước ánh mắt kinh ngạc của Tôn Tình Tình.
Chuyện kinh khủng xảy ra:
Dòng m/áu đen ồ ạt tuôn ra từ cơ thể cô, bụng to dần xẹp xuống.
Từ vũng m/áu, một sinh vật bé như hạt đậu chui ra.
Đó là con bọ cánh bạc, tựa bướm nhưng cánh nhỏ hơn, phát ra ánh sáng bạc như đom đóm trong đêm.
Ánh bạc làm lộ rõ đường vân trên đôi cánh mỏng: nền trong suốt, đường nét bạc lấp lánh, đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
Tôn Tình Tình đờ đẫn:
"Đây... là con tôi?"
Bụng cô giờ đã phẳng lì, cơn đ/au biến mất.
Nhưng thứ duy nhất chui ra từ cơ thể cô chỉ là con côn trùng bé nhỏ này.
Tôi ngẩng đầu lắc nhẹ: