Thần Vương Lệnh

Bất diệt thần Vương
Cập nhật:

Chương 1157 "Lập tức bắn chết thì vui gì nữa?"

 

Trong một căn phòng nghỉ im lặng, Dương Nguyên Khánh hơi do dự rồi thận trọng bấm một số điện thoại. Vị gia chủ kiêu hùng trẻ tuổi nhất trong năm gia tộc lớn cầm điện thoại mà trên mặt lại hiện lên vẻ cung kính hiếm thấy. Cứ như người đầu bên kia điện thoại chính là chủ nhân mà ông ta kiêng kỵ. Cuối cùng cũng có người nghe máy. Trong đó truyền tới một tiếng nói lạnh nhạt, nghe có vẻ còn khá trẻ: "Dương Nguyên Khánh, rốt cục ông cũng gọi cho tôi. Nói đi, chuyện này tiến triển thế nào rồi." "Công tử!" Nghe thấy giọng nói này, tuy cách cái điện thoại nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn theo bản năng khom người một cái. Giọng điệu của ông ta trở nên càng cung kính, thấp giọng kể lại chuyện của Tần Thiên. Sau khi Tần Thiên đi vào thành phố Cẩm Hồ thì hắn đã trợ giúp Lưu Xán giành lại công ty Vận chuyển nhanh Thông Đạt từ tay của Mã Kim Long. Hắn liên hợp với mấy ông chủ Long Giang mà lừa gạt để được trúng thầu mảnh đất vua hồ Như Ý số một. Cùng với hắn đến Úc mời bậc thầy của giới kiến trúc thiết kế, Zaro. "Công tử, theo như lời Anthony, thầy của anh ta - Zaro đã thoái ẩn, sẽ không thiết kế cho ai nữa. Nhưng Tần Thiên quỷ kế đa đoan, tôi vẫn thấy hơi lo lắng, lỡ Zaro rời núi thì chúng ta sẽ nguy hiểm. Tôi muốn hỏi công tử bước tiếp theo nên làm thế nào?" Người trong điện thoại cười lạnh và nói: "Ông gọi cho tôi chẳng phải đã có kế sách sao?" Dương Nguyên Khánh cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Thế cục ở hải ngoại phức tạp, tôi nghĩ nếu Tần Thiên chết dưới họng súng sát thủ hải ngoại sẽ là chuyện tốt đối với chúng ta." "Vừa không ảnh hưởng cục diện thành phố Cẩm Hồ vừa diệt trừ được đại họa trong lòng. Cho nên tôi quyết định ra tay. Nhưng đây không phải việc nhỏ nên tôi muốn xin phép công tử." Trong điện thoại trầm mặc mấy giây. "Đúng là cơ hội tốt. Nhưng bây giờ Tần Thiên còn chưa thể chết được." "Vì sao chứ?" Dương Nguyên Khánh cảm thấy không hiểu. Giết chết Tần Thiên ở hải ngoại rõ ràng là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Người đàn ông kia cười lạnh và nói: "Dương Nguyên Khánh, chẳng lẽ ông còn chưa hiểu sao? Thành phố Cẩm Hồ, thậm chí bảy tỉnh phía Nam giống như một ao nước sâu. Nhiều năm qua nó luôn ổn định, thế lực khắp nơi chiếm cứ một phương. Chúng ta muốn thống nhất thì phải buộc chúng trồi lên mặt nước." "Mà Tần Thiên chính là một con cá nheo mạo muội xông vào. Chỉ có con cá nheo này mới có thể quấy cho các thế lực đứng lên, làm bọn đầu trâu mặt ngựa trồi lên mặt nước." "Chúng ta phân rõ thế cục, phân biệt địch ta thì mới có thể hoàn toàn thống lĩnh phía Nam." Dương Nguyên Khánh lập tức hiểu ra mà vội vàng nói: "Tôi hiểu rồi! Vẫn là công tử nhìn xa trông rộng. Hiện tại xem ra Tần Thiên có tác dụng rất lớn. Vậy để hắn sống thêm vài ngày đi." Người đàn ông cười lạnh và nói: "Tần Thiên nhất định phải chết. Nhưng sẽ không đơn giản như vậy. Hắn là một con cá nheo tốt, cũng là một đối thủ tốt. Thời buổi này không có nhiều đối thủ tốt, gặp được một tên thì chúng ta nên quý trọng mà chơi cho đã chứ." "Lập tức bắn chết thì vui gì nữa?" "Dương Nguyên Khánh, ông nói xem nếu như tôi cắt đứt chuyện làm ăn của hắn trước rồi lại từng bước xoá sạch vây cánh bên cạnh hắn, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, giống như một con cá cùng đường bị xả hết nước. Đến lúc đó hắn liều mạng há mồm cũng không thể thở được, vậy có thú vị hơn không?" Nói tới đây, người đàn ông kia cười ha ha. Tiếng cười kia làm Dương Nguyên Khánh rợn cả tóc gáy.