Thần Vương Lệnh

Bất diệt thần Vương
Cập nhật:

Chương 1159 Tìm đại sư làm gì?"

 

Dương Nguyên Khánh nhịn không được có chút tức giận. Không thể tưởng được cao đồ mà mình dùng số tiền lớn mới về đã sớm bị đại sư đuổi ra khỏi cửa. Cũng may Zaro không làm sáng tỏ, bằng không An Đông Ni sẽ nát bét. Ông ta bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhạy bén bắt được tin tức quan trọng từ lời nói của An Đông Ni. Đó chính là vào ngày giỗ hàng năm của vợ, Zaro sẽ bờ biển hẻo lánh bà ấy bị hại mà lẳng lặng ngồi cả đêm. Dùng cách này để tưởng niệm người vợ đã mất. Căn cứ vào thời gian thì chính là đêm nay! Zaro chết rồi thì không chỉ Tần Thiên thất bại quay về mà còn có thể bảo toàn thanh danh của An Đông Ni. Đây là chuyện một công đôi việc. Dương Nguyên Khánh nghĩ đến đây thì vội vàng báo cáo tin tức này cho lão Tam. Có tin tức này, nếu muốn giết Zaro càng dễ dàng. Hơn nữa sau khi giết trực tiếp vứt xuống biển. Người khác còn tưởng rằng Zaro quá nhớ vợ nên tự tử. Không còn chút phiền phức nào nữa. Chỉ cần Zaro chết thì ván này ông ta thắng chắc. . . . . . . Đi dọc theo bờ biển Hoàng Kim, rốt cục Tần Thiên và Thiết Ngưng Sương cũng đi tới trấn nhỏ Zaro ẩn cư. Biết Zaro thích yên tĩnh, lo rằng lái xe đến sẽ làm ông ta mất hứng nên Tần Thiên cố ý bảo tài xế dừng lại bên ngoài trấn nhỏ. Hắn và Thiết Ngưng Sương đi bộ vào bên trong. Nơi này có diện tích không lớn, nhưng dân phong rất thuần phác, cũng rất sạch sẽ. Gió biển mềm nhẹ thổi qua, Thiết Ngưng Sương cũng không nhịn được mà ước ao: "Nếu có thể ẩn cư với người thương ở nơi này, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, không hỏi phiền não bên ngoài thì thật là hạnh phúc." Thấy Tần Thiên nhìn qua, mặt cô ửng đỏ lên rồi nghịch ngợm thè lưỡi. Tần Thiên cười nói: "Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, cô đi kêu cửa đi." "Được!" Thiết Ngưng Sương như một cô bé hoạt bát, dựa vào số nhà mà đi đến trước một kiến trúc phong cách nước ngoài. Cô ta ổn định tinh thần rồi thận trọng gõ cửa. Liên tục gõ vài lần mà bên trong vẫn yên lặng, không có ai trả lời. Thiết Ngưng Sương nhịn không được nhíu mày, quay đầu nhìn Tần Thiên rồi bĩu môi nói: "Anh Thiên, chẳng lẽ Zaro không có ở nhà? Hoặc là tránh né chúng ta nên cố ý không mở cửa?" Tần Thiên cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy từ đằng xa có một cô gái Á Châu da vàng đi tới. Dáng người cô ta cao gầy, ngũ quan tinh xảo. Mái tóc dài đen nhánh giống thác nước rũ xuống, không dùng bất kỳ trang sức nào, trên đầu chỉ có một cây trâm trúc. Đồ vải giày vải, vẻ mặt xa xăm, trong tay cầm giỏ trúc chứa một ít hoa quả và hoa tươi. Loại khí chất tuyệt trần này làm Tần Thiên cảm thấy rất có thể cô ta là người Trung Quốc. Bởi vì rất giống ẩn sĩ cổ đại trong truyền thuyết Trung Quốc. Nếu thật sự là đồng hương thì cũng tiện làm việc hơn. Hắn đi tới, lễ phép dùng tiếng Trung Quốc hỏi: "Vị tiểu thư này, xin chào, xin quấy rầy một chút. Xin hỏi nơi này là chỗ ở của kiến trúc sư Zaro đúng không?" Cô gái cảnh giác Tần Thiên một cái, nói: "Anh là ai? Tìm đại sư làm gì?" Tiếng nói trong trẻo, tiếng Trung cũng rất sành sỏi.