Chương 1160 Vậy cũng làm quá quá rồi!
Trong mắt cô gái lập tức hiện lên một tia chán ghét, cô ta cắt ngang lời Tần Thiên mà lạnh lùng nói: "Anh và ông chủ Chu trước đó là cùng một bọn?" Tần Thiên ngây ra một lúc, vội vàng nói: "Đúng vậy." "Ông chủ Chu cũng là bạn của tôi, ông ấy được tôi nhờ vả nên đến mời đại sư." Cô gái lạnh lùng nói: "Ông ta thất bại nên anh đích thân đến?" Tần Thiên gật đầu. Trực giác nói cho hắn biết cô gái này có quan hệ không bình thường với đại sư Zaro. "Cô có thể dẫn tôi đi gặp đại sư không? Tôi mang theo thành ý đến. Cần điều kiện gì thì cứ việc nói." Cô gái hừ lạnh một tiếng rồi lập tức đi đến cánh cửa. Cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa rồi mở cửa. Cô ta là người nhà của đại sư. Tần Thiên và Thiết Ngưng Sương đều có chút kích động, vội vàng đi theo. Cô gái bước vào cửa thì xoay người, lạnh lùng nhìn Tần Thiên một cái rồi tức giận nói: "Đã nói rất rõ ràng, đại sư thoái ẩn nên sẽ không thiết kế cho ai nữa! Các người có bao nhiêu tiền cũng vô dụng! Đi mau, về sau đừng đến nữa!" Nói xong, cô ta trực tiếp đùng một tiếng đóng cửa lại. Đột nhiên bị đóng sầm cửa vào mặt làm Tần Thiên và Thiết Ngưng Sương đều ngơ ra. "Thật không lễ phép! Cô ta cũng là người Trung Quốc, nhìn thấy đồng bào của mình mà thái độ như vậy sao?" "Thật sự là ăn thức ăn nhanh bên Tây vài ngày đã quên tổ tông của mình là ai! Anh Thiên, hay tôi đánh vào luôn!" Tần Thiên bất đắc dĩ cười khổ, từ khi hắn thành lập Thần Vương Điện, cô gái này là người đầu tiên đóng sầm cửa vào mặt hắn trên toàn thế giới. "Đừng làm rộn. Chúng ta đi cầu xin người, sao có thể đánh vào chứ." Hắn bất đắc dĩ nói. "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta tới từ rất xa, không thể không nhìn thấy mặt Zaro một lần đã về đúng không?" Thiết Ngưng Sương không phục. Tần Thiên nhất thời cũng không nghĩ ra đối sách, hắn nhìn thấy con phố đối diện có một quán trọ nhỏ. "Hôm nay hơi trễ, chúng ta ở lại trước rồi chậm rãi nghĩ cách." Thiết Ngưng Sương đặt hai gian phòng, thông qua cửa sổ vừa vặn có thể thấy ngôi nhà của Zaro ở đối diện. Sau khi cô gái kia đi vào cũng không xuất hiện nữa. Hai cánh cửa vẫn đóng chặt. Trong lòng Thiết Ngưng Sương tức giận, nhịn không được đoán thân phận của cô gái kia. "Nói không chừng là tiểu tình nhân của Zaro." "Nhìn cô ta chỉ hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, không ngờ lại không biết liêm sỉ như vậy. Nói thế nào Zaro cũng hơn bảy mươi rồi." "Hoa tươi cắm bãi phân trâu, không thấy nhục mà còn cho là quang vinh!" "Thật là làm mất mặt người Trung Quốc!" Tần Thiên im lặng không nói. Hắn có thể cảm giác được quan hệ của cô gái kia và Zaro tuyệt đối không bình thường. Nhưng hẳn không phải là tiểu tình nhân của Zaro như lời Thiết Ngưng Sương nói. Hắn có trực giác không chừng có thể tìm được điểm đột phá từ trên người cô gái Trung Quốc trẻ đẹp này. Điều kiện tiên quyết là cô ta chịu gặp hắn. Ngày mai rồi nói sau. Hắn không tin Zaro và cô gái kia cứ ru rú trong nhà không ra ngoài. Theo thời gian trôi qua, trấn nhỏ ngủ say trong màn đêm. Xa xa có tiếng sóng biển như lời hát ru của mẹ lúc nhỏ. Thiết Ngưng Sương ở cách vách đã sớm ngủ. Tần Thiên khoanh chân ngồi trên cái giường bên cửa sổ, nhắm mắt tu luyện. Không biết qua bao lâu, mọi âm thanh đều biến mất, Linh Đài của hắn bỗng truyền đến tiếng vang. Âm thanh đến từ con phố đối diện. Trong lòng hắn dao động, vội vàng mở to mắt, thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy cánh cửa ngôi nhà của Zaro đã mở ra, cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng hồi sáng một tay xách cái rổ hoa quả ban ngày, tay còn lại đỡ một ông lão tóc trắng cao lớn đi ra. Ông lão cầm một cây gậy chống trong tay, dáng người hơi khòm khòm, đôi mắt tràn đầy tang thương. Là Zaro! Tần Thiên liếc một cái liền nhận ra đó là đại sư được khen là bậc thầy của giới thiết kế kiến trúc hiện đại trong tư liệu. Hơn nửa đêm bọn họ muốn đi đâu? Chẳng lẽ vì tránh né mình mà phải nửa đêm chuyển nhà sao?