Chương 38
38.
Tôi vỗ vỗ vai nam sinh, ra hiệu cho cậu ấy rời đi trước.
Sau khi người rời đi.
Giang Việt trực tiếp bảo bạn anh ta dọn sạch chỗ này.
Giang Việt tự rót một chén rư/ợu cho mình, uống một hớp, giống như đang tự hỏi gì đó.
“Ôn Tây Tây.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chân thành:
“Vấn đề em hỏi anh lúc ở bệ/nh viện. Anh muốn trả lời em lại một lần nữa. Nếu em đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh. Anh sẽ không quen, sẽ rất khó chịu.”
Anh ta nắm tóc:
“Hình như… Anh đã quen có em ở bên cạnh.”
Tôi cười, khẽ nói:
“Giang Việt, đây chỉ là thói quen của anh thôi. Thay một bảo mẫu khác anh cũng sẽ cảm thấy giống như vậy.”
Tôi cầm lấy túi xách, đứng dậy muốn rời đi.
Giang Việt túm mạnh lấy tay tôi:
“Ôn Tây Tây!”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, Giang Việt ngửa cổ, gằn từng chữ chân thành nói:
“Không phải là thói quen. Anh thật sự rất nhớ em, mấy ngày nay, nhắm mắt lại đều là dáng vẻ em nói chia tay ngày hôm đó.”
A Trúc, anh nhìn mà xem, anh ta thật ti tiện biết bao.