Chương 50
50.
Trái ngược với Giang Việt, mấy ngày nay tôi ngủ rất ngon.
Giang Việt tựa vào cạnh xe, tôi tiến lại gần, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh ta.
Giang Việt khản giọng nói: “Người đàn ông bác sĩ nói lần trước, chính là người bạn trai cũ đã c/ứu em?”
Tôi gật đầu.
Anh ta lại im lặng.
Buổi tối lạnh, tôi ôm cánh tay, dùng áo khoác che kín.
“Cho nên thật xin lỗi, em vẫn không thể hoàn toàn quên anh ấy.”
“Vậy còn anh thì sao? Dáng vẻ của Giang Việt có chút đáng thương, vậy em không cần anh nữa sao?”
Tôi rất thổn thức.
Giang Việt của năm ngoái, ngông cuồ/ng tự đại, kiêu căng khó thuần.
Mà Giang Việt của bây giờ, lại chỉ là một kẻ đáng thương rơi vào trong tình yêu.
Tôi sờ lên mặt anh ta, sau đó lùi lại nửa bước:
“Thật sự xin lỗi anh, tình cảm của em không đơn thuần, là vấn đề của em, không phải….”
Cánh tay bị Giang Việt tóm lấy, kéo vào trong ng/ực.
Hơi thở của Giang Việt không ổn định: “Anh không để ý.”
Tôi: “????”
Giang Việt lớn tiếng nói: “Mẹ nó. Ôn Tây Tây, ông đây nói ông đây chịu đựng được”
“Chỉ cần em đừng chạy trốn….”
Giọng Giang Việt bỗng trở nên chán nản: “Xin em… Đừng chia tay với anh.”
Tôi đột nhiên cảm thấy, cuối cùng cũng đến lúc rồi.