Chương 58. Hoàn
58.
Anh ôm tôi thật ch/ặt, chỉ ra ngoài cửa sổ:
“Miên Miên, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
“Mặc dù em không nhìn thấy, nhưng anh vẫn sẽ luôn ở bên em.”
“Em nhớ tới người thân của mình, lại nhớ tới bạn bè của em đi. Ch* không phải là đích đến, phải sống để tiếp tục sinh mệnh.”
Tôi khóc đến r/un r/ẩy:
“A Trúc, em b/áo th/ù cho anh rồi, em đã bắt được kẻ x/ấu…. Nhưng mà em thật sự rất bẩn…. Em với tên đó….”
“Không sao không sao.”
Anh lau nước mắt cho tôi,
“Miên Miên của chúng ta thật là dũng cảm.”
“Cho nên, Miên Miên dũng cảm như thế sao có thể lựa chọn t/ự s*t đây.”
Tôi: “Em nhớ anh lắm, không có anh em thật sự không biết nên sống tiếp thế nào….”
Anh thở dài.
“Miên Miên, vậy cất anh ở trong lòng đi.”
“Thay anh đi làm những chuyện anh chưa làm được, ngắm những cảnh đẹp anh chưa kịp ngắm.”
“Đi khắp tổ quốc non sông, thay anh ngửi mùi hương của hoa, nghe tiếng những sinh linh khẽ kêu.”
“Đồng ý với anh… Phải sống cho thật tốt….”
‘Ầm’ một tiếng vang lên, cửa sổ vốn dĩ đã khóa kỹ không biết tại sao lại bị gió mở ra.
Chậu than đã sớm dập tắt.
Tôi bò dậy từ trên giường, trên mặt lẫn lộn mồ hôi và nước mắt.
Ngoài cửa sổ, có tiếp chim hót líu lo.
Một con chim có lông và mỏ đỏ bay vào phòng.
To gan nhảy lên trên giường.
Nó ngoẹo cổ nhìn tôi, sau đó nhảy vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy nó, cảm nhận được bộ lông ấm áp mềm mại và trái tim nhỏ mạnh mẽ đ/ập của nó.
Tôi buông nó ra, nó bay một vòng ở trong phòng, sau đó lại đậu ở trên ban công.
Tôi bụm mặt gào khóc.
Em đồng ý với anh, A Trúc.
Em sẽ sống thật tốt.
Em lại có ham muốn sống sót rồi.
Kiếp sau của chúng ta, sẽ còn gặp lại.