Chương 10
10.
“Thật xin lỗi, em sẽ cầm ra cửa hàng sửa lại lần nữa.”
Tôi nhìn anh ta nói xin lỗi.
“Ừm.”
Giang Việt lười biếng đáp lại một chữ.
Anh ta cầm chiếc nhẫn thả lại trong hộp, tiện tay ném lên trên bàn.
Nữ sinh ở bên cạnh vừa được anh ta hôn sau khi nhìn thấy tôi thì sắc mặt rất khó coi.
Cô ta nắm lấy tay áo Giang Việt nhẹ nhàng lắc lắc:
“Cô ta là ai thế?”
Giang Việt duỗi cánh tay, ôm lấy bả vai nữ sinh.
Cười cực kỳ ngả ngớn:
“Bạn gái đó.”
Nữ sinh mếu máo:
“Vậy em lại là gì chứ?”
Có thể là vì Giang Việt lăng nhăng không có giới hạn, đám người xung quanh bắt đầu ồn ào:
“Anh Việt trâu bò quá đi mất, như vậy mà vẫn không đ/á/nh nhau cơ đấy?”
“Chẳng phải là do chị dâu quá rộng lượng sao…”
Tôi không phải là người thích kiểu môi trường ầm ĩ thế này:
“A Việt, em về nhà trước đây. Buổi tối nhớ về sớm một chút…”
“Tối nay em ở nhà phía đường Tây đi.”
Giang Việt liếc mắt nhìn bên cạnh,
“Em ở nhà, buổi tối làm việc không tiện lắm.”
Tôi dừng lại một lúc:
“Được.”
Hôm nay anh ta không giống với bình thường, như thể anh ta đang cố ép tôi tức gi/ận vậy.
Lúc tôi đang đứng lên, Giang Việt túm lấy tay tôi, ghé sát bên tai rồi nói:
“Không đi cũng được.”
“Nếu em muốn thử ba người cùng….”
Tôi nhìn gương mặt cực giống Quý Trúc ngày, cuối cùng cũng bị chọc ’gi/ận.
Giơ tay lên cho Giang Việt một cái t/át thật mạnh.