Chương 10
Chu Cẩn Dật đã uống một ít rư/ợu, có chút mơ màng.
Tôi cho chút đồ vào trà giải rư/ợu, không lâu sau mắt anh ta đỏ lên.
“Em cho cái gì vào đó thế?”
Tôi nhướng mày, tắt đèn: “Anh nói xem?”
Mắt anh ta mờ đi, lăn lộn suốt cả đêm.
Tôi c/ắt đầu ngón tay, để lại vết m/áu trên giường.
Sáng sớm hôm sau, anh ta ôm đầu, có chút khó chịu nói: “Thật ra không cần phải chuốc th/uốc đâu.”
Tôi không nói gì, anh ta giặt xong cũng không cho dì giúp việc lên, anh ta vội vàng dọn phòng, thay ga trải giường rồi đi làm bữa sáng cho tôi.
Anh ta thầm vui vẻ.
Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu uống th/uốc khi làm việc ở nhà.
Mỗi tối khi đến giờ, tôi sẽ giục Chu Cẩn Dật về nhà.
Ba tháng sau, tôi có th/ai như dự đoán, tôi thở phào nhẹ nhõm, không bao giờ gửi tin nhắn cho anh ta nữa.
Anh ta lạnh nhạt với tôi hai ngày không về, tôi chẳng thèm gửi một tin nhắn nào, ngày thứ ba anh ta quay về đ/á/nh thức tôi.
“Có con rồi là không để tâm đến anh nữa à?”
Tôi hỏi anh ta: “Đây không phải là con anh sao?”
Anh ta khịt mũi không hài lòng: “Đương nhiên là con anh.”
Tôi ngả lưng xuống gối trách móc anh ta: “Anh còn biết đó là con của anh à, phụ nữ mang th/ai dễ dàng lắm sao? Anh có biết tôi vất vả thế nào không? Là chồng anh chẳng những không quan tâm tôi, còn trách tôi, anh có còn là con người không vậy?”
Giọng nói nghẹn ngào của tôi làm bố mẹ chồng chú ý, Còn Chu Cẩn Dật thì bị m/ắng một trận.
Từ ngày đó cho đến khi tôi sinh con, bố chồng cho anh ta nghỉ phép, yêu cầu anh ở nhà với tôi cả ngày.
Anh ta chuyển từ bận rộn công việc sang chăm sóc tôi.
Sau đó, anh ta chịu trách nhiệm về chuyện ăn uống của tôi.
Anh ta nấu ăn còn ngon hơn cả bảo mẫu.
Tôi sai bảo anh ta mà chẳng thấy gánh nặng gì.
Tôi còn tận dụng mọi lúc để hỏi ý kiến anh ta về những vấn đề kinh doanh mà tôi chưa hiểu, ghi chép cẩn thận lại.
Ngày tôi sinh đôi thành công.
Tôi hạnh phúc, bố mẹ chồng tôi cũng vậy.
Chỉ có một mình Chu Cẩn Dật âm thầm khóc.
Anh ta bên cạnh giúp tôi với mái tóc ướt đẫm mồ hôi, không thể lau nước mắt, thậm chí còn làm ướt cả mặt tôi.
“Có phải đ/au lắm không?” anh ta hỏi tôi với giọng r/un r/ẩy, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Trong một khoảnh khắc, tôi như quay ngược thời gian.
Lần đó, anh ta cũng khóc lóc thảm thiết bên giường bệ/nh của tôi như thế này, hình ảnh xa cách của anh ta đã hoàn toàn biến mất. Anh ta giống như một chú cún con mất chủ, nghẹn ngào c/ầu x/in tôi sống sót.
Chỉ cần tôi còn sống, muốn anh ta làm gì cũng được.