Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ
Chương 321 "Anh im đi cho tôi nhờ!"
Cái gì? Phế vật! Hai nghìn tệ cũng không đáng? Thẩm Phi nghe xong thì sững sờ hỏi lại: "Anh Phong, anh đang đùa em sao?" "Đó là một trong những bảo vật quý giá nhất của hội đấu giá hôm nay, trong triển lãm ban nãy nó được bày ở quầy triển lãm trung tâm". "Không chỉ có Thiếu Kiệt mà còn rất nhiều người khác đều nói đây là đá tốt". "Nếu như nó chỉ là một đống phế liệu, tại sao đơn vị tổ chức lại để nó ở vị trí đó?" "Nếu nó là phế vật, sao lại có nhiều người tranh nhau mua như vậy?" "Nếu nó là phế vật, tại sao Tôn Vũ Hào lại ra cái giá tận hai chục triệu để đấu giá tới cùng?" "Bao nhiêu người đã nói đó là đá tốt, sao anh lại nói với em rằng nó là phế phẩm?" Thẩm Phi mất bình tĩnh, liên tục hỏi ngược lại Diệp Phong. Hàn Thiếu Kiệt cũng đứng bên cạnh nói với vẻ giận dữ: "Đúng vậy, anh Phong, khối nguyên thạch số 2 này rất trong, bên ngoài có nhiều đường vân chằng chịt. Những khối nguyên thạch như vậy chắc chắn sẽ cho ngọc quý. Nếu khối nguyên thạch này mà là đồ phế phẩm thì tên Hàn Thiếu Kiệt này sẽ lộn ngược lại!" "Anh Phong, trước đó em đã nói rồi, cược đá không giống như giám định thư họa, rất cần phải có kiến thức cơ bản và kinh nghiệm nhiều năm. Anh vừa mới tiếp xúc với lĩnh vực này đương nhiên không hiểu, vẫn nên xem nhiều nói ít thì hơn". Hàn Thiếu Kiệt vô cùng xem trọng khối nguyên thạch này. Vậy mà bây giờ Diệp Phong lại nói nó là một đống phế liệu thì khác nào tát vào mặt Hàn Thiếu Kiệt? Nên Hàn Thiếu Kiệt đương nhiên cũng âm thầm chỉ trích lại Diệp Phong. Diệp Phong tiếp tục nói: "Tôi không đùa với các cậu. Nếu như các cậu còn tiếp tục theo thì đến cái quần xì cũng không còn đâu". Diệp Phong còn định nói thêm, nhưng Thẩm Phi đã ngắt lời anh: "Anh Phong, giờ chúng ta không cần nói những chuyện khác. Em chỉ hỏi anh một câu, khối nguyên thạch số 2 này ban nãy anh đã xem chưa? Đã sờ thử chưa? Đã dùng tay gõ thử chưa? Đã lấy đèn soi thử chưa?" "Nếu anh đã làm những việc đó rồi thì em sẽ nghe anh". Thẩm Phi nhìn Diệp Phong, trầm giọng hỏi. Diệp Phong vẫn bình tĩnh như cũ, anh chỉ lắc đầu trước những lời chất vấn của Thẩm Phi. "Vậy thì anh Phong, lời nói của anh không có giá trị!" "Nếu chưa từng xem xét qua thì không có quyền phát ngôn nữa!" "Nếu anh đã không hiểu thì cứ ngồi xem là được rồi mà ~", giọng Thẩm Phi có chút oán trách. Có điều Diệp Phong vẫn muốn nói tiếp, Thu Mộc Trân thấy vậy thì thò tay véo mạnh vào mạn sườn anh một cái. "Diệp Phong, anh im đi cho tôi!" "Anh không biết cược đá, lại còn nói linh tinh gì đấy?" "Cậu chủ Thẩm cược đá bao nhiêu năm mà không phân biệt được đâu là đồ tốt, đâu là phế phẩm sao?" "Lại còn cần anh ở đây chỉ huy chắc?" "Không biết còn giả vờ là biết, làm màu gì chứ!" "Anh muốn làm tôi tức chết hả?" Thu Mộc Trân lại tăng xông vì Diệp Phong. Ban nãy cô đã nhắc nhở anh rồi, nếu không biết thì đừng lên tiếng. Nhỡ đâu chỉ sai cho người ta, làm Thẩm Phi mất tiền thì nhà họ đâu có đền nổi! Nhưng cái tên Diệp Phong này vẫn không chịu an phận. "Cậu chủ Thẩm, cậu muốn mua thì cứ mua, đừng để ý đến anh ấy". "Diệp Phong nói linh tinh thôi". "Hai người đừng để lời anh ấy nói làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình". Thu Mộc Trân mỉm cười vẻ có lỗi với Thẩm Phi rồi nói. Thẩm Phi cũng mỉm cười đáp: "Chị dâu yên tâm, em biết anh Phong chỉ đang đùa thôi. Bọn em sẽ không nghe anh ấy đâu, coi như gió thoảng qua tai thôi". "Cậu ~", Diệp Phong nghe lời Thẩm Phi nói mà giận tím người. Uổng công ban nãy anh khuyên bảo hai người họ hết nước hết cái, vậy mà họ lại coi lời anh nói như gió thoảng qua tai sao? "Anh im đi cho tôi nhờ!" "Không nói cũng không ai tưởng anh bị câm đâu!" "Ở đây có việc của anh sao?" "Không hiểu thì cứ ngồi xem thôi, không phải tỏ ra giỏi giang làm gì!" Thu Mộc Trân giận dữ nhìn Diệp Phong, giận tới nỗi muốn nện cho lão chồng này một trận. Cô mắng anh một trận khiến anh đến cạn lời. Được thôi!