Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ
Chương 322 "Phí lời, đương nhiên là mài rồi!"
Diệp Phong không nói thêm gì nữa, người ta đã không tin, nói thế nói nữa cũng vô ích.
Anh liền đứng sang một bên, hai tay đút túi đứng xem. Trông Diệp Phong lúc này y như một người đang đi xem trò vui. Thẩm Phi này dám coi thường lòng tốt của anh. Đợi lát nữa xem cậu có khóc ra tiếng Mán không! Diệp Phong lạnh lùng lầm bầm. Đúng lúc này, trọng tài phiên đấu giá đã hỏi mấy lần: "Hai mươi mốt triệu, Tôn tiên sinh ra giá hai mươi mốt triệu, còn ai trả giá cao hơn không?" "Nếu không có thì khối nguyên thạch thượng hạng này sẽ thuộc về Tôn tiên sinh". Lúc trọng tài hỏi câu này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Thẩm Phi. Dù gì thì trong đám người có mặt ở đây cũng chỉ có Thẩm Phi có khả năng sẽ tăng giá để cược theo mà thôi. "A Phi, còn ngẩn ra đó làm gì?" "Cứ làm theo lời tôi nói, tăng giá thêm năm triệu nữa. Lấy khí thế của "thái tử" Thẩm Thị đàn áp tên Tôn Vũ Hào kia đi!" "Được!", Thẩm Phi đồng ý, sau đó bước lên phía trước một bước, giơ biển hét lớn: "Đợi đã!" "Khối nguyên thạch này tôi trả hai mươi sáu triệu". "Tôi hỏi một câu cuối, những người ngồi đây có ai muốn theo nữa không?" Đây không phải anh hùng thì đâu mới là anh hùng?! Quả nhiên, sau khi Thẩm Phi ra cái giá này, khí phách làm chấn động cả phòng triển lãm. Cả căn phòng yên lặng như tờ. Đến trọng tài cũng kinh ngạc đến nỗi đưa tay lên che miệng. Sau đó không còn ai cược theo Thẩm Phi nữa! Sau đó trọng tài gõ búa, khối ngọc thạch có giá khởi điểm sáu triệu cuối cùng tăng giá đến hai mươi sáu triệu đã về tay Thẩm Phi. Sự giàu có của nhà họ Thẩm một lần nữa khiến đám đông kinh ngạc, không ít người quay sang nhìn Thẩm Phi với ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ. "Ha ha ha ~" "Thiếu Kiệt, thấy thế nào?" "Khí thế ban nãy của tôi thế nào?" Phiên đấu giá này, Thẩm Phi vừa có danh vừa có lợi, đương nhiên là anh ta mừng ra mặt. Nhưng lúc này, Tôn Vũ Hào đứng cách đó không xa quay sang nhìn Thẩm Phi, khẽ mỉm cười nói: "Cậu chủ Thẩm quả nhiên hào khí ngút trời, Tôn Vũ Hào tôi xin chịu thua". "Chúc mừng cậu chủ Thẩm đã có được khối nguyên thạch số 2 như ý nguyện". "Có điều, niềm vui thì phải san sẻ. Cậu chủ Thẩm đã có được khối nguyên thạch quý như vậy, sao không giải thạch trước mặt mọi người, để mọi người được mở rộng tầm mắt?" "Để xem bên trong khối nguyên thạch thượng hạng của cậu chủ Thẩm, rốt cuộc có loại phỉ thúy quý giá đến mức nào?" Tôn Vũ Hào giả vờ nịnh nọt để kích động đám đông bắt Thẩm Phi giải thạch. Thẩm Phi nhận ra sự giễu cợt trong lời nói của Tôn Vũ Hào, anh ta đáp: "Cái tên dế choắt này, đừng tưởng tôi đây không biết anh đang nghĩ gì". "Chẳng phải không nhiều tiền hơn tôi nên trong lòng ngứa ngáy sao? Anh đang mong tôi giải thạch xong ra một đống phế vật để chế nhạo tôi chứ gì?" "Được, hôm nay cậu chủ đây có tâm trạng tốt, chiều theo ý anh". "Hôm nay Thẩm Phi này sẽ giải thạch trước mặt tất cả mọi người, để các người được mở mang tầm mắt". "Mở to mắt ra mà coi". Thẩm Phi tự tin mỉm cười, sau đó sai người đem khối nguyên thạch tới đài giải thạch để chuyên gia tiến hành giải thạch. "Cậu chủ Thẩm muốn chúng tôi mài hay là cắt luôn?", người giải thạch nhìn Thẩm Phi hỏi. "Phí lời, đương nhiên là mài rồi!" "Khối nguyên thạch trị giá hai mấy triệu, lỡ cắt hỏng của tôi thì làm thế nào?", Thẩm Phi bực bội chỉ muốn đạp cho người này một cái vì câu hỏi quá "thông minh". Thế nhưng, người giải thạch mài mãi, mài đến nửa tiếng đồng hồ, mài sắp rách tay đến nơi vẫn chẳng thấy ngọc đâu.