Chương 9 10

9. Tôi vẫn còn chút lý trí, biết Phong Trình muốn làm cái gì. Từng chữ từng câu nói: "Phong Trình, gọi bác sĩ cho tôi." Phong Trình nói: "Em chính là bác sĩ." Khi đến phòng của cậu ấy, tôi đã choáng váng. Khi Phong Trình tiến tới hôn, tôi đảo khách thành chủ, đ/è người lên cửa, năm ngón tay luồn vào trong tóc, giữ ch/ặt đầu cậu ấy, cư/ớp đoạt môi và lưỡi cậu ấy. Phong Trình giống như cắn th/uốc, còn hưng phấn hơn cả tôi. X/é quần áo của tôi, hôn tai tôi, cổ rồi xươ/ng quai xanh… Tự lẩm bẩm: "Anh, em thật sự, rất nhớ anh." Chúng tôi giống như hai con dã thú, đều muốn nuốt chửng đối phương vào bụng. Ngay cả giường cũng chưa kịp lên. Sáng hôm sau, khuy áo cũng tìm không thấy. Quần áo vương vãi từ cửa ra vào đến bậu cửa sổ, đồ trang trí văng tung tóe xuống sàn. Phong Trình không có ở đây. Tôi đứng trên bệ cửa sổ hút th/uốc, điện thoại di động rung lên. Là lời nhắn của Nhị gia: đến đây, tầng ba, từ đường. Từ đường Nhị gia thờ Quan Công. Trong sảnh chính, Phong Trình đang quỳ thẳng tắp. Nhị gia ngồi trên sofa bên cạnh, trong tay là một cái roj bằng mây. “Giữa anh em mà lại đ/á/nh nhau, Phong Trình, con làm anh kiểu gì vậy?” “Làm anh?” Phong Trình cười lạnh một tiếng, “Ông quên rồi, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi thôi.” Phong Tịch cúi đầu, giọng nói trầm xuống: “Không nhận sai, thì nhận ph/ạt.” Phong Tịch đưa cái roj cho tôi, bảo tôi ra tay. Tôi há miệng: "Nhị gia, tối hôm qua..." Sai không phải ở Phong Trình. Phong Tịch nhướng mắt, lặp lại bình tĩnh nhưng kiên quyết: "Dật, ra tay đi." Tôi cụp mắt nói: "Vâng." Không cần nhiều lời. Phong Tịch cái gì cũng biết. Đây là ở Phong gia. Mọi chuyện tối qua, ông ấy đều rất rõ. Chỉ là ông ấy muốn trách cứ Phong Trình, che chở Phong Linh. Nhân tiện, châm biếm tôi. Một trăm roj. Phong Trình không hề cúi người, không phát ra âm thanh. Sau khi đ/á/nh xong, tôi đổ mồ hôi còn nhiều hơn cả Phong Trình. Phong Trình chống tay đứng dậy, tựa vào người tôi, nhìn về phía Phong Tịch: "Còn đ/á/nh nữa không? Không đ/á/nh, tôi có thể đi chưa?" Dìu Phong Trình ra khỏi từ đường, cậu ấy vẫn không nói gì, như đang suy nghĩ điều gì. Đến góc tầng ba, cậu ấy bỗng nhiên nắm ch/ặt vai tôi, thì thầm bên tai: " Anh ơi, em m/ua cho anh một cái roj nhé. Sau này em không nghe lời, anh cứ đ/á/nh em." ? Mặt đỏ bừng, giọng nói thấp hơn một chút, kèm theo chút khàn khàn: “Vừa nãy, chỉ cần nghĩ đến việc anh đ/á/nh em, thì… rất đã.” ? Tôi nói: “Phong Trình.” “Dạ?” “Đừng quá lố.” 10. Đưa Phong Trình, đến phòng, di động lại nhận được tin nhắn: [Thư phòng] Tôi nắm ch/ặt điện thoại, đứng ngoài một lúc rồi mới vào. “Không phải là không quen biết sao?” Phong Tịch dựa vào ban công, ra hiệu tay gọi tôi lại: “Đến đây.” Tôi đi tới, Phong Tịch nghiêng đầu, nâng tay gạt mở cổ áo của tôi, xoa xoa dấu hôn bên cổ, bình thản nói: “Sắp bị thằng nhóc kia hôn hỏng rồi.” “Tại sao Phong Trình thì được, mà Phong Linh thì không?” Phong Linh hạ th/uốc, nhưng tôi lại ngủ với Phong Trình. Quả nhiên, chuyện tối qua, ông ấy đều biết rõ. Tôi nói: "Đêm qua chỉ là một sự cố." Vẻ đẹp của Phong Trình một nửa thừa hưởng từ Phong Tịch. Quay ngược lại hai mươi năm trước, có lẽ Phong Tịch cũng giống như Phong Trình bây giờ. Chỉ có điều, đến tuổi này, Phong Tịch đã thu mình lại, khoác lên mình một lớp da dịu dàng. Bên trong, cũng là một tên đi/ên. "Dật, ba năm trước, cậu nói với tôi, cậu chỉ làm vệ sĩ." Phong Tịch nâng cằm tôi lên, "Giờ cậu lên giường với con trai tôi." Phong Tịch là người lưỡng tính, có rất nhiều tình nhân bên ngoài. Ba năm trước, khi s/ay rư/ợu, ông ấy đã hỏi tôi: "Dật, cậu có muốn thử với tôi không?" Tôi đã từ chối. Tình nhân là tình nhân, vệ sĩ là vệ sĩ. Phong Tịch phân định rất rõ ràng. Ông ấy không thiếu một người như tôi. Phong Tịch chỉ hơi hứng thú, ngồi ở vị trí này, có đủ loại người, không cần phải ép buộc ai. Tôi nói muốn làm vệ sĩ, Phong Tịch chỉ xem tôi như một vệ sĩ, chưa bao giờ nhắc đến điều gì khác. Nhưng bây giờ, tôi lại ngủ với Phong Trình ngay trước mặt ông ấy. Vậy thì không còn đơn thuần là vệ sĩ nữa. Tôi nói: "Nhị gia, tôi có thể từ chức." Phong Tịch cười, buông tôi ra: "Nói lời ng/u xuẩn. Theo tôi nhiều năm như vậy, cậu muốn đi, tôi cũng không nỡ." Phong gia đâu phải làm những việc sạch sẽ, một khi đã bước vào thì khó mà ra được. Tôi hiểu điều đó. "Thay tôi trông chừng Phong Trình." Phong Tịch chỉnh lại cổ áo tôi, "Đừng để nó tự h/ủy ho/ại mình, tôi còn chờ nó nối dõi tông đường cho tôi." Ông ấy nhìn xuống, nói: "Hai người, chơi thì chơi, đừng quá để tâm."