Chương 11

11. Phong Tịch miệng thì bảo tôi trông chừng Phong Trình, nhưng lại cử Phong Trình đi suốt một tháng, mang tôi đi khắp nơi xã giao. Trong phòng bao, tôi uống đến choáng váng, Phong Tịch vỗ vỗ cậu trai trên đùi, hất cằm về phía tôi. Cậu trai liếc nhìn tôi một cái, rồi tiến lại hỏi: "Thưa anh, có cần uống chút nước không?" Tôi mở mắt nhìn cậu ta, ánh mắt lướt qua Phong Tịch. Ông ấy ngồi dưới ánh đèn mờ, khói th/uốc che phủ khuôn mặt, ánh mắt lạnh lùng lặng lẽ quan sát bên này. Không yên tâm về tôi. Sợ tôi quấn quýt lấy Phong Trình, nên tìm người khác cho tôi. Tôi cúi đầu, uống nước từ tay cậu trai. Uống vội vàng, nước chảy ra ở khóe môi. Cậu trai ngửa đầu định hôn. Tôi chắn miệng cậu ta lại, nói: "Cậu vừa hôn ai khác đúng không?" Ai khác, chỉ có một người đó. Cậu trai mở to mắt: "Anh chê tôi à?" Truyện đã hoàn thành 16 chương tại Fuhu logo tím, nếu các bạn đang đọc ở web reup sẽ không có đầy đủ các chap truyện nhà Tặc, Mọi người vào app Fuhu/Funhub chính gốc để đọc trọn vẹn truyện nhà tui nhe. Tôi cười cười, lịch sự nói: "Xin lỗi, có chút." Cậu trai dậm chân, chạy đi tố cáo với Phong Tịch. Tôi lười biếng nghĩ, thật vô vị. Dù là thân hình hay khuôn mặt, đều kém xa. Ch*t ti/ệt, bị Phong Trình nuôi hư rồi. Lại chặn mấy vòng rư/ợu cho Phong Tịch, tôi chạy vào toilet nôn. Rửa mặt xong, ngẩng đầu lên thấy Phong Tịch đứng ở phía sau đưa khăn tay cho tôi. Tôi nhìn thấy đôi bàn tay xươ/ng xương của ông ấy từ trong gương, nhưng không nhận. Phong Tịch bước lên một bước, nắm lấy mặt tôi, cúi đầu lau cho tôi. Tôi vùng ra một chút, ông ấy chậm rãi nói: "Đừng cử động." Chiếc khăn tay từ trán vạch qua lông mày, mắt, và đến sống mũi. “Tiểu Viễn nói cậu gh/ét cậu bé vì nó bẩn.” Tiểu Viễn chắc là cậu bé vừa nãy. Tôi không đáp lại. "Là gh/ét nó bẩn, hay vì nó đã hôn tôi? Gh/ét tôi bẩn?" Tôi tránh câu hỏi của ông ấy, chỉ nói: "Nhị gia, nếu lau thêm nữa thì hỏng mất." Phong Tịch cười một tiếng, ném chiếc khăn lên bồn rửa tay. Đẩy tôi một cái, ấn tôi xuống bồn rửa. Một tay nắm gáy tôi, tay kia thì tháo dây lưng của tôi. Tôi không phản kháng. Nếu Phong Tịch đã quyết tâm muốn làm tôi, thì thân thủ tôi có giỏi đến đâu cũng vô ích. "Nhị gia. Từ khi Phong Trình trở về, cậu ấy làm việc rất chăm chỉ, ông biết lý do không?" Phong Tịch cúi mắt, không có phản ứng, kéo khóa quần của tôi xuống. “Bởi vì muốn được ông công nhận, muốn ông nhìn cậu ấy thêm một lần." "Năm năm trước, ông đã ấn đầu Phong Trình đưa cậu ấy ra nước ngoài, nhưng lại giữ lại Phong Linh. Lúc đó thế lực ở Hành Châu đang xáo trộn, rất nguy hiểm. Ông không thể chăm sóc cả hai, chỉ có thể giữ một đứa bên cạnh, đứa kia thì phải tự lo." "Ông đã từ bỏ Phong Trình, chọn Phong Linh. Ông muốn bồi dưỡng Phong Linh thành người kế thừa, nhưng tiếc là trời không chiều lòng người, ông không bảo vệ được Phong Linh, cậu ta bị bắt, phế hai chân, không thể làm người kế thừa nữa. Bắt đắc dĩ, chỉ đành phải gọi Phong Trình trở về." "Nếu không phải Phong Linh phế rồi, cả đời này Phong Trình cũng không thể về nước, đúng không?" Ở Phong gia bốn năm, nghe nhiều lời ra tiếng vào, có một số điều tự nhiên có thể nghĩ ra. Phong Tịch ngẩng đầu, nhìn tôi qua gương, ánh mắt lạnh lẽo. Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy: "Tôi có thể hiểu những chuyện này, ông nghĩ Phong Trình không hiểu sao?" "Phong Trình hiểu, nhưng cậu ấy cũng ng/u ngốc, đến giờ vẫn nghĩ rằng nếu cậu ấy làm được thành tích, liệu ông có thể nhìn cậu ấy với ánh mắt khác. Ít nhất, xem cậu ấy như một người con." Lông mày Phong Tịch nhướn lên một cái. Cha con dù không thân thiết nhưng vẫn có mối liên hệ huyết thống. Tôi tiếp tục nói: "Nhị gia, tối nay tôi có thể ngủ cùng ông, có thể ngủ cùng bất kỳ ai. Ông có thể cầm thanh đ/ao này của tôi, gi*t ch*t Phong Trình. Không sao dù sao, ông cũng không thèm để ý sống ch*t của cậu ấy." Phong Tịch từ phía sau bóp cổ tôi, "Viên Dật, đừng coi trọng bản thân quá.” "Không phải tôi coi trọng bản thân, mà là Nhị gia coi trọng tôi quá." Tôi đẩy tay ông ấy ra, nói: "Nhị gia, lúc ông đưa Phong Trình ra nước ngoài, cậu ấy có c/ầu x/in ông không?" Ánh mắt Phong Tịch tối sầm lại trong chớp mắt, trong nháy mắt gi/ật mình. Tôi tránh ông ấy ra, cụp mắt thắt dây lưng: "Cậu ấy quỳ xuống trước mặt ông đúng chứ? Đó có phải là lần đầu tiên cậu ấy cúi đầu chịu thua, xin ông đừng đưa cậu ấy đi?" Phong Tịch không trả lời. Tôi đi theo Phong Tịch bốn năm, biết thái độ của ông ấy là bị tôi nói trúng. Tim như bị đ/âm trúng, đ/au nhói từng chút. Không dữ dội, nhưng rất khó chịu. Muốn đ/á/nh vỡ ông chủ. Tôi hít một hơi sâu, đẩy Phong Tịch ra, không nhịn được mà châm chọc ông ấy: “Khó trách, lần đầu Phong Trình gặp tôi lại nói cậu ấy mồ côi cha mẹ, cậu ấy như vậy, khác gì với việc mồ côi cha mẹ chứ?”