Chương 12
12.
Tôi chọc gi/ận Phong Tịch, bị phái đi làm việc, trời nam biển bắc chạy suốt ba tháng.
Trở về Hành Châu gần như đã đen thêm một độ..
Vừa xuống máy bay, Phong Tịch gửi tin nhắn tới: [Thiên Uyển Cư, 601, đón Phong Trình.]
Trong phòng riêng rất lộn xộn, cửa bị đẩy mở mà không ai để ý, tôi phải nhìn hai lần mới tìm thấy Phong Trình.
Cậu ấy dựa vào sofa, tay cầm một chai rư/ợu, hai chàng trai ngồi bên cạnh đang cầm lý đút rư/ợu cho cậu ấy uống.
Cho cậu ấy uống, cậu ấy liền uống.
Rót rư/ợu xong, chàng trai đó đi tháo cúc áo, tiến sát lại, dường như muốn hôn cậu ấy.
Phong Trình ngả lưng ra, không động đậy.
Tôi nới lỏng cà vạt, bước nhanh tới.
Chàng trai toàn thân áp sát vào Phong Trình, nâng cằm cậu ấy lên dỗ dành: "Đúng, tôi là anh cậu, tôi ở đây, Phong thiếu cậu muốn tôi sao?”
Tôi tức gi/ận đến mức bật cười: "Nếu cậu là anh cậu ấy, thì tôi là ai?"
Thừa dịp chàng trai còn đang ngơ ngác, tôi đẩy cậu ta ra, quỳ một chân bên cạnh sofa, một tay chống vào lưng ghế, vỗ nhẹ lên mặt Phong Trình.
"Nhị gia bảo tôi đến đón cậu, cậu có đi với tôi không?"
Phong Trình nhìn tôi từ đầu đến cuối, rồi đưa tay chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng thì thầm: "Anh, tại sao lại không cần em nữa?"
Ý thức mơ hồ.
Rư/ợu ở đây có chút tác dụng kí/ch th/ích tình dục.
Tôi bế người dậy, ôm ngang người.
Khi đưa người vào xe, Phong Trình bỗng nhiên nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi xuống, môi chạm vào môi tôi.
Tôi ngây ra một lúc, rồi giữ ch/ặt đầu cậu ấy và hôn lại.
Nhóc con.
Khiêu gợi như vậy rồi.
Ch*t ti/ệt, chỉ muốn chiếm đoạt.
Dứt khoát hôn ch*t cho xong.
Phong Trình đẩy tôi ngã xuống ghế xe, nhắm mắt lại và hôn tôi, từ môi đến xươ/ng cổ, từ từ đi xuống.
Cậu ấy nhắm mắt, gọi tên tôi, rơi nước mắt.
Nhìn rất thống khổ.
Cậu ấy không biết mình đang hôn ai.
Nếu tôi không đến, có thể tối nay cậu ấy sẽ lên giường với bất kỳ ai.
Gọi tên tôi, rơi nước mắt, lại đi hôn người khác.
Vậy tôi có thể trách cậu ấy không?
Tôi có thể nói cậu ấy không yêu tôi không?
Đó chính là điều tôi sợ nhất.
Phong Trình quá tùy hứng.
Cậu ấy rất cực đoan, không biết quý trọng bản thân, không coi mình là gì cả.
Tôi không để mắt đến cậu ấy, cậu ấy sẽ mặc kệ mà tự h/ủy ho/ại bản thân.
Ở bên người như vậy thật mệt mỏi.
Tôi luôn trong trạng thái bất an, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, cậu ấy sẽ gặp chuyện .
Phong Trình, khó mà thay đổi.