Không biết có phải th/uốc bí truyền của bà Tôn khiến chú rể nghiện không. Khiến hắn đắm chìm trong sắc đẹp của chị gái tôi, ngày đêm buông thả d/ục v/ọng. Giờ đây thân thể hắn chỉ trông cậy vào th/uốc bổ mới đứng được.
Dân làng thỉnh thoảng lại mang đến những dược liệu quý hiếm. "Đem thứ này nấu nước tắm cho con rể nhà cô, đảm bảo đêm nào cũng hăng như trâu đực." Chú rể háo hức thể hiện mười tám bài võ nghệ trên giường để chứng minh bản lĩnh đàn ông. Vừa nghe thế lập tức bắt chị tôi nấu th/uốc cho hắn tắm.
Không uống th/uốc thì ngâm mình trong bồn dược dịch, chú rể giờ đúng chuẩn cái bình th/uốc di động. Cách năm mét vẫn ngửi thấy mùi dược liệu nồng đặc từ người hắn.
Chị tôi thường đặt tay lên người chú rể, vuốt ve chậm rãi: "Anh à, thịt trên người anh càng lúc càng săn chắc rồi đấy." Mặt chú rể đầy vẻ tự mãn: "Đương nhiên, em đi khắp mấy làng xung quanh xem, đàn ông nào có thể chất tốt như anh?"
Đôi mắt d/âm đãng của hắn liếc quanh người chị tôi, thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi. Ánh mắt ấy khiến tôi thấy quen quen. Nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác chán gh/ét và buồn nôn.
Đêm khuya, chị tôi lén ra khỏi phòng. Giọng chị thì thầm với mẹ: "Dùng th/uốc nuôi lâu thế này, chắc cũng đến lúc rồi chứ ạ?" "Th/uốc trong làng ta dùng hết sạch rồi." "Cả làng đều mong sớm có được vị dẫn th/uốc mới." "Chỉ khi c/ắt được thịt ly biệt, mới thực sự tính là đàn ông của làng ta."
Mẹ lắc đầu: "Tiểu Thu à, việc này không thể nóng vội." "Luyện th/uốc không chỉ vì dân làng, còn vì em gái con nữa." "Thể chất con bé yếu ớt, nhất định phải làm ra một loại th/uốc tốt mới được."
Tôi nằm trên giường nghe tr/ộm lời họ, lặng lẽ trở mình. Ba năm trước lén trốn xuống núi, tôi vô tình bị thương, hôn mê suốt nửa năm trời. Tỉnh dậy không chỉ đầu óc thường lơ mơ, không nhớ rõ chuyện. Thân thể cũng yếu ớt hơn người thường.
Mẹ tôi vì chữa bệ/nh cho tôi, ngày ngày nghiên c/ứu phương th/uốc mới trong làng. Nhưng vị th/uốc ấy mãi khuyết thiếu một vị dẫn. Đó chính là miếng thịt ly biệt được c/ắt từ thân thể đàn ông.