Chương 12
Đại hoàng tử triều Châu bị gi*t trên đất triều Lý, tin tức đã truyền đi.
Trên triều, phụ hoàng rất tức gi/ận và đã trảm mấy đại thần chịu trách nhiệm tiếp đãi.
Mẫu hậu sợ hãi đến thăm ta ở Hành Dương điện: “Dương Nhi, một khi hai triều khai chiến, chúng ta nhất định sẽ thua.”
Bà ấy nhìn ta một cách khao khát: “Phụ thân và ca ca của Hinh Quý Phi đều là những tướng quan trọng trong triều đình. Một khi chiến tranh bắt đầu, phụ hoàng con nhất định sẽ sử dụng họ. Vậy thì…”
Ta hiểu ý mẫu hậu.
Hinh Quý phi đã rất được sủng ái rồi, nếu gia mẫu trở nên hùng mạnh hơn nữa, có thể bà ta sẽ nhắm tới vị trí hoàng hậu.
Ta chỉ đơn giản hỏi bà ấy đang có ý định gì: “Mẫu hậu dự định muốn Dương Nhi làm gì?”
Nghe ta nói xong, mẫu hậu như nắm được một cọng rơm c/ứu mạng, nắm lấy tay ta, trong mắt không có chút áy náy: “Đại hoàng tử triều Châu đã ch*t ở đây, nếu chúng ta muốn ổn định bên kia, chỉ có con đi hòa thân.”
Đại hoàng tử ch*t rồi, ta nên gả cho ai?
Mẫu hậu sờ đầu ta nói: “Triều Châu bây giờ, vẫn là lão hoàng đế nắm quyền.”
Dù lạnh lùng nhưng lúc này ta cũng bị mẫu hậu làm cho kinh ngạc.
Vị lão hoàng đế kai của triều Châu ít nhất cũng đã sáu mươi tuổi.
Ta hỏi lại: “Phụ hoàng có đồng ý không?”
Mẫu hậu gật đầu liên tục: “Chủ ý này ta đã nói với phụ hoàng con, ông ấy đã đồng ý rồi. Khi con đi hòa thân, cũng sẽ mang theo hai thành phố của triều Lý làm quà xin lỗi.”
Thanh Thảo ở một bên sợ đến mức quên bưng trà.
Ta mở miệng cười thật tươi, chưa bao giờ ta cười vui vẻ như vậy: “Mẫu hậu, con sẵn lòng.”
Trong mắt mẫu hậu có rất nhiều nước mắt: “Con gái ngoan của mẫu hậu, con gái ngoan của mẫu hậu… đừng trách mẫu hậu.”
Ta không phàn nàn.
Làm sao ta có thể bực bội được?
“Mẫu hậu, lúc con năm tuổi, là mẫu hậu và phụ hoàng đã đồng ý, mới bảo hạ nhân đưa con ném ra khỏi xe ngựa.”
Lúc đó phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn là vương gia vương phi không có sự yêu thích của đế vương, hoàng tử ở kinh thành tranh đoạt ngai vị, gi*t hết không tha, phụ hoàng may mắn thoát nhanh mới giữ được mạng.”
Nói một cách đơn giản, ngai vàng của phụ hoàng được truyền lại một cách tình cờ.
“Con vẫn chưa từng quên, mọi người không phải là vô tình bỏ rơi con, chỉ là cảm thấy con là một gánh nặng, hơn nữa con cũng chỉ là con gái, đem theo cũng chẳng có ích gì.”
“Cho nên người cùng phụ hoàng trao đổi đồng lòng, giữ ca ca lại, ném con ra khỏi xe ngựa.”
Mẫu hậu sợ đến mức há to miệng: “Dương nhi, con…… con…… không phải con sớm đã quên rồi sao?”
Ta cười nhẹ, làm sao ta có thể quên được chuyện đó?
“Nhưng mà mẫu hậu, con không quan tâm, con sẽ làm bất cứ điều gì mẫu hậu yêu cầu. Mạng sống của con là do mẫu hậu và Hoàng phụ ban tặng cho con. Dương Nhi tùy phụ hoàng và mẫu hậu xử lý.”
Mẫu hậu nghi ngờ nhìn ta mấy lần: “Con thực sự không quan tâm à?”
Ta gật đầu liên tục: “Đương nhiên, đó đều là chuyện lúc nhỏ rồi. Hơn nữa, phụ hoàng mẫu hậu lúc đó không còn cách nào khác là phải làm điều đó.”
Mẫu hậu thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Con chỉ c/ầu x/in mẫu hậu và Phụ hoàng có thể cùng con bên cạnh thật tốt trong những ngày này ở trong cung.”
Từ khi lên năm tuổi, ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của phụ hoàng hay mẫu hậu.
Lần này tới lượt mẫu hậu liên tục gật đầu: “Dương nhi, chỉ cần con nguyện ý gả, mẫu hậu sẽ đáp ứng hết bất cứ điều gì.”
Ta cúi đầu đồng ý.