Chương 13
Một ngày trước khi hòa thân, ta đi tìm ca ca.
Huynh ấy bèn đưa ta đến thư phòng.
Trong thư phòng chứa đầy những trích đoạn do các quan chức thuộc mọi tầng lớp nộp lên, huynh ấy hầu như luôn thức khuya để xem lại.
Ta cười nhạo huynh ấy: “Thái tử như huynh thật không dễ làm a!”
Huynh ấy không nói gì mà ngước lên nhìn ta như thể đang mệt mỏi.
Ta ngồi đối diện án sách rồi nói: “Ca ca, lần này đi rồi, sợ là sẽ khó mà gặp lại nữa, muội biết huynh cũng đồng ý chuyện muội gả cho lão hoàng đế triều Châu.”
Ca ca sửng sốt, ánh mắt dán ch/ặt vào những cuốn sổ gấp trước mặt, không dám nhìn ta.
Ta nói tiếp: “Ta biết con đường huynh đi cũng khó khăn không dễ đi, phụ hoàng là một hôn quân, nhưng huynh thì khác.”
Ca ca cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ kiên nhẫn: “Dương Nhi, muội có biết, năm đó phụ hoàng và mẫu hậu ném muội xuống xe ngựa không lâu, bọn họ lại ném chủ ý lên người ta.”
“Đối với họ, ta và muội chỉ là sản phẩm của một cặp phu thê. Trong hoàn cảnh lúc đó, chỉ cần hai người c/ứu được mạng sống và sinh thêm vài đứa con sau khi tình hình ổn định thì đó không phải là chuyện có vấn đề gì cả.”
Ta lặng lẽ cúi đầu, để nước mắt trào ra.
Đôi khi thật khó để thừa nhận rằng một số bậc cha mẹ không yêu con mình.
Ta cũng thừa nhận rằng ca ca nhìn thấu mọi việc hơn ta.
Chỉ là…..
Ta lẩm bẩm: “Ca ca, xem ra người bị cuốn vào là huynh. Thực ra muội cũng không yêu họ, muội chỉ giả vờ thôi.”
Tay ca ca run lên dữ dội, mực đen đổ ra mặt bàn, ta nhìn thấy nước mắt huynh ấy rơi từng giọt xuống.
Đúng vậy, ta bị bọn họ bỏ rơi lúc năm tuổi, nhưng về phần ca ca ta, huynh ấy vẫn luôn ở bên phụ hoàng và mẫu thâm, cho nên huynh ấy có thể hiểu được, phụ hoàng và mẫu thân đều không yêu huynh ấy, nhưng huynh ấy không sẵn lòng thừa nhận điều đó.
Huynh ấy dùng những lời như vậy để khuyên nhủ ta, chỉ để xoa dịu nỗi đ/au hòa thân của ta.
Nhưng ca ca đã đ/á/nh giá thấp ta, ta căn bản không hề cảm thấy đ/au khổ chút nào. Ta đã nói rằng ta có kế hoạch của riêng mình.
Trước khi rời đi, ta ngửi kỹ mùi trong thư phòng.
Ừm, đó chính là hương vị rư/ợu hoa đào mà ta đã quen thuộc.
Lúc đó ta chợt hiểu tại sao ca ca lại khóc rồi.
“Ca ca, cho bọn họ một chút tôn nghiêm, coi như thành toàn ơn dưỡng dục của phụ hoàng mẫu hậu.”
Ca ca ở phía sau ta, ta không thể nhìn thấy biểu cảm của huynh ấy, nhưng ta có thể nghe thấy tiếng “ừm” trầm thấp của huynh ấy.
Tối ngày hôm đó, A Hạ lại đến ngủ với ta, nhưng tâm trạng ta không tốt nên không muốn để ý đến chàng ấy.
Bây giờ toàn bộ triều Châu đều biết đại hoàng tử và tam hoàng tử của họ đã ch*t thảm thương ở triều Lý.
Ta nhìn nam nhân đang loay hoay với tấm chăn trên ghế dài của mình, trừng mắt nhìn lần này đến lần khác: “Vở kịch giả ch*t này, chàng còn muốn dùng bao nhiêu lần?”
Chàng ấy cười lạnh nói: “Chỉ cần Thương Thương nàng biết ta còn sống là được rồi.”
Cũng phải.
Trên phố Tiểu Tây, ta nhìn thoáng qua đã thấy người bị đ/ốt thành than không phải là chàng ấy.
Chàng ấy nói mắt ta còn sắc hơn mắt khỉ, ta tức gi/ận mà véo vào eo chàng ấy một cái.
Ngày mai là ngày ta xuất giá nhưng chàng ấy lại không vội chút nào.
Ta miễn cưỡng nín cười: “Ta đã từ hoàng tử của chàng biến thành phi tử của phụ hoàng nhà chàng, chàng có gì muốn nói không?”
Nam nhân khẽ nhướng mi: “Thương Thương, nàng là của ta.”
Cẩu nam nhân, thấy chàng ấy không chút vội vàng, ta liền định dùng th/ủ đo/ạn khiêu khích thường ngày của mình: “Thật ra gả cho phụ hoàng của chàng cũng khá tốt, không cần đêm đêm hầu hạ, cũng không cần sinh con gì cả, còn có thời gian nhàn hạ nữa.”
A Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Kí/ch th/ích ta à?”
Ta bị chàng ấy ghìm ch/ặt không thể cử động: “Làm gì có, những gì ta nói đều là sự thật.”
Trong những ngày ở cung điện, ta được nuôi dưỡng để có làn da mềm mại và da thịt mượt mà. Đôi khi ta ngồi trước gương đồng và ngạc nhiên trước vẻ ngoài xinh đẹp của mình.
Thanh Thảo đã dạy ta một số thủ thuật ở trên giường, ta nghĩ, một khi đã học được thì phải sử dụng chúng, phải không?
Dưới thân nam nhân, ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt quyến rũ hết thể: “Châu Thương Dục, chàng yêu ta không?”
Có lẽ ta đã gọi chàng ấy bằng tên thật nên lúc này chàng ấy bất chấp cắn môi ta: “Ta yêu… Thương Thương… Ta rất yêu…”
Ta không hài lòng: “Chỉ yêu một mình ta sao?”
A Hạ dùng lực nói mạnh hơn: “Đúng rồi, không giống nàng, đồ không lương tâm.”
Rõ ràng là ta đã dụ dỗ chàng ấy, nhưng bây giờ ta lại bị chàng ấy m/ắng vô cớ.
Đêm đó, tại Hành Dương Điện, A Hạ cuối cùng đã chiếm hữu được ta.
Ta thừa nhận, ta thực sự rất thích A Hạ.