Chương 14
Vào ngày hòa thân, phụ hoàng và mẫu hậu đã dùng quốc lễ tiễn ta xuất giá.
Trên con đường dài mười dặm ở kinh thành, bách tính tiễn giá vô số trên đường.
Trong mắt họ, nếu một công chúa có thể trụ vững sau hàng chục năm chiến tranh khi xuất giá thì công chúa này đương nhiên sẽ gây ấn tượng hơn một vị tướng dũng mãnh và tài năng.
Ta nhìn thấy Tiểu A Ngưu ngồi trên ghế kiệu, và ta cũng nhìn thấy Đồ tể tứ ca.
Chắc bọn họ cũng biết rằng ta là tiểu công chúa đương triều rồi.
Tiểu A Ngưu từ xa trong đám đông vẫy tay chào ta, nhưng Đồ tể tứ ca vẫn như trước không có chút biểu cảm tốt nào cả.
Ta đột nhiên lấy ra vài chiếc kẹp tóc màu đỏ từ trên vương miện phượng, nhìn thấy cơ hội liền ném mạnh vào vòng tay của Tiểu A Ngưu, sau đó mở miệng hét lên: “Sống tốt nhé.”
A Hạ cải trang thành người hộ tống và đi theo ta suốt chặng đường.
Váy cưới đã được mẫu hậu chuẩn bị sẵn cho ta.
Lúc đó bà ấy đã chuẩn bị sẵn mấy bộ, sau khi dùng xong, ta hỏi A Hạ: “Chàng thích bộ nào?”
A Hạ ấy nhìn ta rất vui vẻ. ta hỏi chàng ấy thích chiếc váy cưới nào, nghĩa là ta quan tâm đến chàng ấy.
Hôm nay hòa thân, trên người ta đang mặc chính là chiếc váy cưới mà chàng ấy đã chọn.
Sau ba ngày liên tục, cuối cùng chúng ta cũng đến được biên giới triều Lý - Bắc Cương.
Sau khi vượt qua ngọn núi này, phía bên kia ngọn núi là lãnh thổ của triều Châu.
A Hạ cởi áo giáp bảo vệ, ngang nhiên bước vào đám rước tiễn dâu.
Các binh sĩ hộ tống đều do phụ hoàng và ca ca ta phái đến, họ dường như không hề ngạc nhiên chút nào về mối qu/an h/ệ giữa A Hạ và ta.
Cũng giống nói lúc này, một hộ binh thản nhiên bước vào kiệu của công chúa, các hộ binh xung quanh dường như còn ít quan tâm hơn ta.
“Chàng vào đây làm gì?” ta hỏi.
A Hạ tựa hồ tâm tình rất tốt: “Thương Thương, sau khi vượt qua Bắc Cương, thì không xa nữa rồi.”
Không xa nữa?
Cái gì không xa nữa?
Ồ.
Hóa ra là cách quê hương của chàng ấy không xa nữa rồi.
Chàng ấy nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, lấy ra một vò rư/ợu hoa đào, ta biết rư/ợu là do tự tay chàng ấy ủ ra.
Ta không tự mình uống rư/ợu mà chàng ấy đút cho ta trong khi ngậm trong miệng.
Ta không thể cưỡng lại được tư thế khó như vậy nên ta chỉ nép vào vòng tay chàng ấy và cư xử như một con mèo con.
Khóe miệng ta có vài giọt rư/ợu rơi xuống, nhưng A Hạ đã dùng đầu ngón tay lau đi: “Thương Thương, nàng mặc váy cưới trông rất đẹp.”
Ta mười phần đồng ý và gật đầu: Đẹp là điều đương nhiên. Nhiều người khen mặt ta cũng đẹp nữa, xi xi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, đoàn rước dâu bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường trở lại.
Ta im lặng nhìn Lãnh địa của triều Lý cứ thế mà lướt đi, dù sao đây cũng từng là nhà của ta, nói không buồn là giả.
Nghĩ một thoáng, cuối cùng ta nói: “A Hạ, đêm nay chàng ngủ với ta đi, ta có chút hơi sợ.”
A Hạ tất nhiên sẽ không từ chối ta. Môi chàng ấy chậm rãi chạm vào trán ta: “Ừm, có ta ở đây, nàng đừng sợ.”
Thời gian đã đến…
ta lấy viên bánh vừng mang theo bên mình ra, đút vào miệng chàng ấy: “Ăn một cái đi, ta đã làm ở ngự phòng đó, ngọt lắm đó.”
A Hạ ngâm lấy ngón tay của ta, đưa miếng bánh kia vào miệng.
Nhưng chàng ấy vẫn nói như cũ: “Sau này không được vào bếp nữa, nàng thích ăn gì cứ nói vói ta, ta đi làm cho nàng.”
Hứm!
Ta biết chàng ấy không thích tài nấu nướng của ta.
Nhìn chàng ấy ăn, ta giả vờ không biểu lộ cảm xúc gì, rồi ta thầm nghĩ trong lòng:
Ba.
Hai.
Một, Nằm xuống!
Khi ngất xuống, trong mắt người đàn ông tràn đầy vẻ khó tin.
Ta dùng chiếc áo choàng lông cáo của mình đắp cho chàng ấy. Lúc đó đã khuya đừng để bị cảm lạnh mất.
Chiếc váy cưới màu đỏ tươi quá bắt mắt nhưng may mắn thay, dưới chiếc hộp nhỏ ta đang ngồi có một chiếc váy cưới trơn.
Ta nhanh chóng thay quần áo, ăn mặc như một nha hoàn và bước qua toàn bộ đoàn rước dâu.
Cuối đoàn có mấy hộ binh canh gác ban đêm: “Đứng lại, ngươi là làm gì vậy?”
Ta vội vàng dừng lại nói: “Đến biên giới triều Châu rồi, tam hoàng tử lệnh cho tôi về theo đường cũ, chuyển lời cho Thái tử điện hạ triều Lý.”
Quan binh kia nghi hoặc nói: “Có tín vật gì của chủ tử không?”
Phía xa bầu trời càng lúc càng tối, không còn chần chừ gì nữa, ta lấy ngọc bội đã tháo ra từ trên người A Hạ, rồi lấy ra chiếc nhẫn ngọc mà ca ca đã tặng cho ta.
“Tín vật của cả hai vị chủ tử đều ở đây. Ngài hãy cẩn thận khi kiểm tra, nếu không ta sẽ không thể quay lại hoàn thành được.”
Vị quan binh kia cẩn thận kiểm tra: “Được rồi, ta đã kiểm tra rồi. Ban đêm đi lại rất khó khăn. Việc chủ tử giao phải làm thật tốt đó.”
Ta nhẹ nhàng đồng ý rồi bước về phía trước mà không ngoảnh lại.
Sau khoảng một nén nhang, một nửa đội hòa thân đã phát hiện ta không thấy tăm tích, lúc này xắn váy chạy thật nhanh.
Đúng, chạy thục mạng.
Ta đang chạy, chạy trốn khỏi mọi người và mọi thứ ta gh/ét.
Th/uốc trong bánh vừng có tác dụng rất mạnh, nhưng ta đã tà/n nh/ẫn dùng 10 phần th/uốc vì sợ A Hạ không ngất xỉu.
Nếu không ai phát hiện, với liều lượng này, chàng ấy chắc chắn sẽ bất tỉnh cho đến sáng mai.
Đường núi tuy hiểm trở nhưng nếu A Hạ nhất quyết đuổi theo, chắc chắn chân ta sẽ không thể chạy nhanh hơn ngựa.
Vì thế ta đã sớm quyết định đi đường rừng.
Đường rừng khó khăn, nguy hiểm nhưng ta không sợ.
Ta không sợ rắn, chim săn mồi hay quái vật trong rừng. Những thứ này không đ/áng s/ợ bằng trái tim con người.