Phiên ngoại 2

Liễu Yêu Thanh
Cập nhật:
Ngoại truyện 2 Quán rư/ợu nhỏ bận rộn, ngày tháng của ta trôi qua thật nhanh. Hôm nay là ngày 29 tháng 12 âm lịch, ta dậy sớm, đẩy cửa căn nhà gỗ ra, cảm nhận được cái se lạnh buốt giá của sương sớm dưới chân núi mùa đông. Nhưng…… Hương vị này… Chỉ trong chốc lát, ta cảm thấy rõ ràng nhịp tim của mình đang tăng tốc. Từ xa nhìn lại, dưới chân núi Ký Long mà ngày nào ta cũng có thể nhìn thấy, nhưng hôm nay, ta không thể kiềm chế được mà đi thẳng về phía trước. “Công chúa!” “Công chúa!” Thanh Thảo từ phía sau gọi ta lại, ta quay người lại, có vẻ mất mát nói: “Ồ, ta đi lên phía trước đi dạo, muội cứ làm việc của mình đi.” Sau đó, ta tiếp tục đi về phía trước. Cây hoa đào vào mùa đông rất khô nên ta từ xa nhìn thấy dáng người ấy cao g/ầy, dù có muốn cũng không thể giấu được. Chiếc áo choàng đen của đế vương trẻ tuổi oai nghiêm đến mãn nhãn. Trong mắt ta có chút cảnh giác, liếc nhìn xung quanh và nhận ra những vệ binh vô hình đang ẩn náu sâu trong đó. Trong rừng có vài chú chim đang hót líu lo, ta vừa lùi lại vài bước vừa vén gấu váy lên. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ta, từng bước đi về phía ta: “Châu Ngâm Thương, còn muốn chạy à?” Chân ta run lên, ta cười đi/ên dại: “Cái đó… ta còn có việc khác phải làm, nên ta đi làm trước đây.” Mau chạy! Ta quay người một cách tê dại và tăng tốc đôi chân của mình. Piu! Tại sao lại có cảm giác như đang quay tròn trong không khí? Ồ! Thì ra là bị cẩu nam nhân ôm lên rồi. “Châu Thương Dực, thả ta ra!” ta giãy giụa, dùng hai nắm đ/ấm không thương tiếc vào vai người đàn ông. Chàng ây ra hiệu cắn vào dái tai ta: “Châu Thương Dục? Sao nàng không gọi ta là A Hạ nữa?” Ta bất mãn: “Chàng vốn không phải A Hạ a.” Có lẽ câu nói này đã chọc gi/ận chàng ấy, người đàn ông dùng lòng bàn tay vỗ vào mông ta: “Lúc nào ta nói với nàng ta không phải A Hạ rồi?” Ta không nói nên lời, chàng ấy thực sự không nói như vậy, nhưng chàng ấy vốn không phải là A Hạ, chàng ấy là Châu Thương Dục. Người đàn ông ôm ta vào lòng, nói: “Thương Thương, thư ta đã đọc rồi.” Sau khi chàng ấy nói điều này, cả hai chúng ta đều im lặng. Ta đã viết rất rõ ràng trong thư, từ nay chàng ấy sống cuộc sống của chàng ấy và ta sống cuộc sống của ta. Nhưng người đàn ông này rõ ràng là hôm nay đến đây vì ta, chàng ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Một cái bánh vừng đầy th/uốc mê, Thương Thương của ta thật là hào phóng!” Ta nhăn mặt. Ta thực sự bị lỗ lớn trong chuyện này. Ta đã dùng một số tiền rất lớn để làm chàng ấy choáng váng đó. Vào mùa đông dưới chân núi rất lạnh, một cơn gió sớm thổi qua, ta dựa vào vòng tay Châu Thương Dục. Chàng ấy cảm nhận được, có lẽ là sợ ta lạnh nên ôm ta ch/ặt hơn: “Ta biết nàng không muốn vào cung, cũng không thích ta ngồi ở vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn.” “Nàng sợ ta là phụ hoàng thứ hai của nàng, cũng sợ ta giống như ca ca của nàng quan tâm thiên hạ bách tính, nhưng lại lạnh nhạt với người ở xung quanh mình.” “Thương Thương, chuyện nàng không muốn làm ta đều biết.” Chàng ấy nói từng chữ một, “Nhưng ta c/ầu x/in nàng, đừng bỏ chạy, đừng rời xa ta. Chẳng lẽ ta đối với nàng đã giống như một con thú hunh hãn man rợ rồi sao?” Vậy thì không phải. Ta lắc đầu nhẹ nhàng trong vòng tay chàng ấy: “Sao chàng tìm được ta vậy?” Dưới núi Ký Long, một nơi hoang dã vắng vẻ như vậy sao chàng ấy lại tìm được chứ Người đàn ông nhìn ta nhướn mày: “Ngày hòa thân đó, ca ca của nàng đã nói với ta nàng muốn bỏ chạy.” Ta chợt ngẩng đầu, mở to mắt: “Rốt cuộc là tiết lộ bí mật?” Châu Thương Dục nhìn ta, nhếch môi: “Ca ca nàng chỉ có nàng là một muội muội, huynh ấy tự nhiên sẽ luôn để ý hơn chút chứ.” Ta nhìn thấy bóng lưng của Thanh Thảo từ xa và chợt nhận ra. Châu Thương Dục liền nói: “Nàng ở trong núi ba ngày, mỗi ngày ta đều phái người theo dõi nàng, sợ nàng bị thương không thể ra ngoài, đành phải dặn dò bọn họ không được để nàng phát hiện.” “Đúng là tiểu q/uỷ nhà nàng đó, sao lại cảnh giác như vậy? Người ta cử đi mấy lần suýt nữa là đã bị nàng phát hiện luôn rồi.” Suy nghĩ của ta trôi đi, ta nhớ lại những âm thanh xào xạc kỳ lạ trong rừng. Ta tưởng chúng là thú dữ, nhưng giờ ta nghĩ chúng là…… Sau ngày hôm đó, những người đến m/ua rư/ợu dưới chân núi Ký Long đều biết quán rư/ợu của ta có một người phục vụ mới, nam nhân này không chỉ đẹp trai mà còn biết pha nhiều loại rư/ợu hoa đào với nhiều hương vị khác nhau. Chỉ là thỉnh thoảng không thể nhìn thấy người này. Đôi khi ở đây và đôi khi lại không. Việc kinh doanh quán rư/ợu ngày càng lớn mạnh, vùng đất núi Ký Long dần trở lại lãnh thổ của triều Châu. ta ở đây rất vui vẻ, Châu Thương Dục thầm gọi ta là hoàng hậu, ta nghe thấy thì rất không tình nguyện. Chàng ấy an ủi ta: “Không sao đâu, khi hai đứa ở bên nhau thôi chúng ta mới gọi vậy thôi”. Đúng vậy, Thiên tử triều Châu còn trẻ, bách tính chưa từng nhìn thấy hoàng hậu, nhưng họ biết rằng bệ hạ đã sớm đã thành hôn, cái ghế ở trung cung cũng không hề bỏ trống. Ca ca đã đến gặp ta hai lần ở chân núi Ký Long. Huynh ấy là một người chăm chỉ, đặc biệt sau khi ngồi trên ngai của đế vương, huynh ấy quá bận rộn nên không có thời gian nghỉ ngơi. Hôm đó huynh ấy uống rư/ợu hoa đào và nói với ta: “Huynh ấy là một hảo lang quân. Chỉ cần ca ca và huynh ấy vẫn còn ở đây, chúng ta sẽ không bao giờ để chiến tranh giữa hai triều đại tiếp tục nữa.” “Dương Nhi, phụ hoàng và mẫu hậu đều không còn nữa, nàng là người thân duy nhất của ca ca ta.” Hôm đó, chắc do huynh ấy uống nhiều quá nên ôm ta khóc suốt nửa đêm. Gi*t phụ gi*t mẫu là điều bất kính, ta nghĩ ca ca sẽ không bao giờ tháo được nút thắt này. Nhìn cảnh tượng ta và ca ca ôm nhau từ xa, Châu Thương Dục lúc đi tới đem theo sắc mặt không ổn lắm. Chàng ấy đẩy ca ca ra không thương tiếc: “Ôm một lúc là được rồi, bây giờ nàng ấy là người có phu quân rồi đó.” Ta quay người lại, nhào vào vòng tay của Châu Thương Dục, ca ca liếc nhìn ta mấy cái đầy h/ận ý: “Cũng thôi vậy, ta ở đây đã quấy rầy hai người ân ái rồi, ca ca ta đi là được chứ gì.” Châu Thương Dục lạnh lùng nói: “Từ từ đi, không tiễn nhé.” Ta véo vào phần thịt mềm ở lưng dưới eo của người đàn ông, nở nụ cười giả tạo nói: “Đối xử tốt với ca ca ta chút, nếu không chàng cút về hoàng cung của mình đi, sau này đừng đến tửu tứ này của ta nữa.” Châu Thương Dục bực bội, dứt khoát bế ta vào nhà: “Đồ q/uỷ nhỏ, bây giờ quay về chỉnh đốn nàng nè…..”