Chương 7

Liễu Yêu Thanh
Cập nhật:
- Tần đại nương, Tiểu A Ngưu và đồ tể Tứ Ca đều có mặt ở đây. Họ không thể tin vào những gì họ đang nhìn thấy. Tiểu A Ngưu chảy nước mắt, bước tới phía trước nhấc tấm vải trắng lên. Ta ngăn anh lại: “Để A Hạ đi thanh thản đi.” Đồ Tể tứ ca quả là một hán tử thực thụ, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm khàn khàn, dường như tràn ngập đ/au buồn và tuyệt vọng vô tận. Nước mắt ta như sợi chỉ đ/ứt, từng giọt rơi xuống tấm vải trắng. “A Hạ, huynh là đang oán trách về quyết định này của ta phải không?” Chắc hẳn chàng ấy đang oán gi/ận, nhưng bây giờ chàng ấy đã đi rồi, dù có khóc lóc bao nhiêu cũng chẳng ích gì. Ta lau nước mắt, ra hiệu với Đinh công công. Tiểu thái giám phía sau dúi một túi tiền vào tay đồ tể tứ ca: “Tiền này cầm đi sắp xếp chuyện hậu sự đi, người các ngươi mau đem đi.” Tiểu A Ngưu đã gọi cho những người hàng xóm thân cận trên phố Tiểu Tây và họ muốn đưa A Hạ về nhà. Thấy ta không chịu rời đi, Tiểu A Ngưu sửng sốt: “Thương Thương, đi thôi!” Ta không nói gì, mặt lạnh lùng. Tần đại nương rưng rưng nước mắt: “Thương Thương, cô….” Ta biết bà ấy chỉ muốn nói rằng sau khi người ăn xin Lão Thủy rời đi, chính A Hạ đã tìm mọi cách ki/ếm sống bằng nghề b/án thư pháp và hội họa để giữ cho ta làn da mềm mại sống cuộc sống qua ngày. Khi A Hạ ở bên, ta gần như không còn phải lo lắng về bất cứ điều gì. “Cô ta vốn dĩ là đồ vo/ng ân bội nghĩa, trước đây ta đã nói với bà hàng vạn lần rồi, nhưng các người lại không tin ta.” Đồ Tể tứ ca lại bắt đầu chỉ trích ta. Đinh công công là người duy nhất có mặt biết sự thật: “Hỗn xược, một đám điêu dân lại dám đối ——” Những lời còn lại ông ta không nói ra trước khi hồi cung, sẽ là một điều tốt cho ông ta nếu có ít người biết về thân phận của ta. Phụ hoàng đã cử hơn chục đám người đi tìm ta ở tất cả các châu, quận, huyện phủ. Lực lượng từ các phía đan xen ai lại không muốn nhận một phần công việc b/éo bở như vậy? Ta thờ ơ quay lại: “Người tốt với ta chính là A Hạ. Bây giờ chàng ấy không còn nữa, đương nhiên không đến lượt mấy người chỉ trích ta.” Tiểu A Ngưu đã rơi nước mắt trước mặt ta, có lẽ hắn không tin ta là người vô ơn như vậy. Đúng vậy, ta vốn là một công chúa mỏng manh, nếu không phải bất lự lưu lạc trong dân gian thì làm sao những người bình thường này có cơ hội biết đến ta. Những người ở phố Tiểu Tây đã đưa A Hạ đi, đôi vai cứng ngắc của ta cuối cùng cũng buông xuống.