Chương 8
Trên đường về cung, Đinh công công đã sai người hầu tắm rửa và mặc quần áo cho ta.
Ông ta thốt lên: “Không hổ là công chúa, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành này quả giống với bệ hạ và nương nương.”
Ta cười khẩy, lão thái giám này với cái miệng lưỡi trơn tru khiến ta rất vui vẻ đó.
Chúng ta vội vã bước đi, Từ huyện lệnh bối rối.
Vì đại lao bốc ch/áy, cái chức huyện lệnh cụ thể ông ta cũng không ngồi được bao lâu nữa rồi. Đến nay án vẫn chưa được điều tra rõ ràng, người của Ngô gia lại bành trướng lên mặt, không có sự chống lưng của Đinh công công, ông ta chống đỡ không được bao lâu đâu.
Bỏ đi, chuyện này có liên quan gì đến ta?
Triều Dương Điện.
Phụ hoàng mẫu hậu không quản dáng vẻ oai nghi của Thiên tử Mẫu nghi, thế mà lại hớt hải hoảng hốt chạy tới chỗ ta: “Dương Nhi, những năm con có sống tốt không….”
Ta lao vào vòng tay họ nghẹn ngào nức nở: “Đều tốt….. đều tốt…..”
Không sai, bây giờ thiên hạ đã là thiên hạ của Lý gia, tên thật của ta là Lý Vãn Dương, đích xuất tiểu công chúa của triều Đại Lý.
Hàn huyên vui vẻ náo nhiệt, ta cảm thấy nước mắt mình đã cạn từ lâu.
Tiếng chúc mừng của các đại thần trong cung còn lớn hơn cả.
Mẫu hậu đưa ta vào Hành Dương Điện, ta rất hài lòng. Cung điện này thoải mái hơn quán rư/ợu của A Hạ và ta rất nhiều.
Có lẽ vì sống chung với dân thường quá lâu nên ta đã quên lễ nghi trong cung từ lâu, chỉ nằm dài trên ghế mà không cởi giày.
Nguyệt Nhi cau có nhăn mày. Cô ta là đại cung nữ thân cận mà mẫu thân an bài cho ta: “Công chúa, nô tỳ sẽ giúp người tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ.”
Lần này ta cau mày.
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Nguyệt Nhi khiến ta dù có muốn cũng không thể bỏ qua được.
Nhưng không sao cả, dù sao thì ta cũng không quen thuộc với cung điện này.
“Bệ hạ giá đáo!”
Bên ngoài cung điện có tiếng gọi, ta vội vàng quay người quỳ xuống đất: “Nữ nhi tham kiến phụ hoàng.”
Phụ hoàng trầm giọng “ừm” một tiếng, nghiêng người đỡ ta đứng dậy: “Sau này gặp trẫm, không cần hành lễ.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vậy cũng được, dù sao cách cư xử của ta cũng không chuẩn mực lắm.
Phụ hoàng kéo ta ngồi xuống. ông ấy là Thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, ta nhìn không thấu ánh mắt của ông ấy.
“Dương Nhi, con còn nhớ những chuyện trước lúc năm tuổi không?”
Ta ngoan ngoãn lắc đầu: “Không nhớ nữa, sau khi đi lạc với phụ hoàng và mẫu hậu, người ăn xin nhận nuôi con nói con bị lâm một trận bệ/nh nặng, sau khi tỉnh lại đã quên đi rất nhiều chuyện.”
Lời này thật thật giả giả, ngay cả bản thân ta cũng phân không rõ.
Ta có thể thấy rõ phụ hoàng vừa thở phào nhẹ nhõm: “Quên đi là tốt, những năm nay con sống khổ rồi, không nhớ cũng được.”
“Đinh công công tìm con về, trẫm phong hắn làm Đại thái giám tổng quản nội vụ, nếu không phải có hắn, trẫm sợ là đời này cũng nhìn thấy Dương Nhi của ta nữa rồi.”
Nguyệt Nhi mang trà mới pha từ bên ngoài cung điện đến, “Bệ hạ, công chúa mới chuyển đến cung điện này, nhiều phương diện còn thất lễ, xin người đừng trách tội.”
Giọng điệu của cô ta đầy quyến rũ, chắc chắn không phải là cách một nô tỳ nói chuyện với chủ tử của mình.
Ta cảm thấy thú vị, hơi nhướng mày, chuyển chủ đề: “Phụ hoàng, nghe nói hậu viên cung điện rất lớn, nữ nhi muốn đi dạo.”
Ông ấy gật đầu: “Vậy được, chọn mấy người đi cùng con, đừng bị lạc đường đó.”
Lúc chọn người, Nguyệt Nhi đứng ở phía xa, chỉ sợ ta chọn cô ta.
Bỏ đi, mới vào trong cung, một chút nhãn lực của ta cũng không có được à? Thế là ta chọn mấy tiểu nha hoàn.
Lúc ta rời đi phụ hoàng vẫn chưa rời, chỉ còn lại phụ hoàng và Nguyệt Nhi trong cung Hành Dương.
Người ở phố Tiểu Tây không hề phóng đại, hậu viên cung điện thực sự rất lớn, lớn tới mức ta đi chân mỏi tê dại luôn rồi.
Thanh Thảo quỳ trên con đường trải sỏi của đình và vỗ chân cho ta, ta ra hiệu cho cô ấy đứng dậy. ta không quen với việc được người khác phục vụ một cách ti tiện như vậy.
Thanh Thảo đã ở trong cung hơn mười năm, cô ấy đã phạm một số sai lầm và bị giáng chức từ đại cung nữ xuống nha hoàn dọn dẹp, nếu không phải được phân vào cung của ta, cô ấy có lẽ vẫn đang giặt giũ cho chủ tử của các cung tử.
Không biết vì sao, ánh mắt Thanh Thảo nhìn ta luôn đem theo chút thương hại.
“Đi dạo lâu như vậy, công chúa đói chưa ạ.”
Ta lắc đầu: “Ta không đói. Lúc trước đã có lúc ta đói hơn thế này, ta đều chịu đựng được qua hết rồi. Cơn đói nhỏ này cũng chẳng là gì cả.”
Ta nhìn cây hoa đào khô héo phía xa, khóe mắt trào ra mấy giọt nước mắt.
“Thanh Thảo, trong cung có rư/ợu hoa đào không? Ta muốn uống rư/ợu hoa đào.”
Cô ấy cúi đầu nghĩ: “Có thì có, nhưng phải là đại cung nữ của mỗi điện đi lấy.”
Đại cung nữ của Hành Dương cung là Nguyệt Nhi, lúc này nhất định không mong đợi được gì từ cô ta.
Ta thở dài và định quay người rời đi.
“Dương Nhi muốn uống rư/ợu hoa đào, ca ca phái người đi là được rồi.”
Nam nhân ngay trước mặt mặc bộ quần áo gấm rèn thuê mây, khó mà che giấu được khí chất cao quý.
Thanh Thảo vội vàng quỳ xuống đất: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”
Ca ca.
Là ca ca.
Ta đứng yên không động đậy, huynh ấy lại tiến tới sờ đầu ta: “Nha đầu ngốc, thật sự không nhớ ca ca nữa sao?”
Ta dường như vừa khóc vừa cười: “Dương Nhi đương nhiên nhớ rồi, ca ca của ta biến đẹp lên rồi.”
Giờ đây huynh ấy đã không còn vẻ ấu trĩ trẻ con, lại còn có vẻ uy nghiêm của một bề trên.
Cũng phải, giang sơn của triều Đại Lý tương lai nhất định sẽ phải giao lại cho ca ca.
Thái tử Lý Lăng đương triều là người được dân gian yêu thích, ta đã nghe rất nhiều về sự tài giỏi của huynh ấy từ miệng những người ở thôn quê.
“Ca ca, rư/ợu hoa đào của Dương Nhi lúc nào mới được đưa tới, muội đang vội muốn uống lắm.”
Ca Ca trìu mến vỗ trán ta, lại ôm ta: “Lý Vãn Dương, vừa mới về còn chưa nói với ca ca được mấy câu, lại chỉ nhớ đến hai lạng rư/ợu của muội thôi à.”
Khi huynh ấy gọi ta là Lý Vãn Dương, ta như quay về thời thơ ấu, về thời điểm phụ hoàng mẫu hậu đưa chúng ta ra sân chơi.
Ngay lúc ta cảm thấy ấm áp, lại nghe thấy ca ca ta hỏi: “Dương Nhi, chuyện lúc trước muội còn nhớ được bao nhiêu?”
Ta cau mày, lắc đầu rồi nói lại cho ca ca nghe những điều ta vừa nói với phụ hoàng.
“Lúc trước lâm bệ/nh nặng, hầu như đều đã quên hết rồi.”
Ca ca cũng giống như phụ hoàng, cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm ta ch/ặt hơn: “Không sao, quên đi lại càng tốt.”
Ta thuận theo lời của huynh ấy gật đầu.
Mọi người đều nói thà quên đi lại càng tốt thì đó hẳn là kỷ niệm mà họ không muốn ta nhớ lại.
Ca ca đưa ta trở lại Hành Dương điện. Lúc chúng ta bước vào, phụ hoàng đã rời đi, những tiểu nha hoàn đang dọn dẹp giường cho ta.
Nguyệt Nhi trông có vẻ ngượng ngùng khi bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Ta im lặng cúi đầu, Thanh Thảo ở phía sau thở dài.
Ca ca nhìn thấy không ổn liền m/ắng Nguyệt Nhi: “Sao mà loại người nào cũng được phục vụ cho công chúa rồi vậy, người đâu, tiện nô này quần áo không chỉnh tề, kéo xuống ph/ạt gậy đ/á/nh ch*t ném ra ngoài cung.”
…
Ta và ca ca ngồi trước án nếm thử rư/ợu hoa đào do phủ Nội vụ gửi đến, chưa uống được mấy ly đã có người ta báo: “Điện hạ, người đã được xử lý xong rồi.”
Ta lén hít một hơi, Nguyệt Nhi đã ch*t rồi.
Rư/ợu đã uống gần hết, người bên cạnh ca ca vội chạy tới nói rằng trước triều còn có việc. Trước khi đi, huynh ấy còn nói sẽ đến gặp ta vào một ngày khác.
Hành Dương Điện không còn đại cung nữ lớn tuổi nữa, nên ta tự mình làm chủ để Thanh Thảo đảm nhận.
Là một tiểu công chúa nhỏ, chút quyền lực này ta vẫn có chứ.