Chương 15
Về phần q/uỷ thi suy yếu kia...
Bà ta không vào nổi địa ngục rồi.
Tôi nắn bà ta thành một hạt châu to bằng hạt đào, để lại thứ này nói không chừng sau này có tác dụng, không được việc gì còn có thể cho Phong Sư nương nương ăn.
Tôi ngồi trên sàn, nhéo mặt Chu Dĩnh, búng tay: "Tỉnh đi."
Cô ta mở bừng mắt: "Đừng ăn thịt tôi!"
Tôi cầm hạt châu q/uỷ thi trong tay, buồn cười nhìn cô ta.
Chu Dĩnh nhìn thấy tôi, lập tức ôm chầm lấy chân tôi, vẫn còn sợ hãi nhìn bốn phía: "Q/uỷ... q/uỷ đâu?"
"Này." Tôi đưa hạt châu q/uỷ thi ra phía trước: "Con còn lại bị Phong Sư nương nương ăn rồi."
"Mẹ và bà nội tôi..."
Tôi dừng tay, vỗ đầu cô ta: "Mạng người vốn đã định sẵn, bọn họ đã xong việc ở đây rồi, đã đi đến nơi tiếp theo thuộc về mình rồi."
Chu Dĩnh cúi đầu, hồi lâu truyền tới tiếng khóc thút thít.
Tôi nhìn căn nhà bừa bộn này mà cảm thấy có hơi khó xử lý.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài là hai người đàn ông mặc đồng phục, người dẫn đầu đi tới, xuất trình giấy chứng nhận của mình: "Cục quản lý siêu tự nhiên, Đường Hoành."
Tôi không hề bất ngờ, ngó ra ngoài cửa: "Đoàn Quốc Hoa đâu?"
Đường Hoành chững lại, ánh mắt nhìn tôi có thêm mấy phần kiêng dè: "Cục trưởng Đoàn đã được điều chuyển cách đây 10 năm rồi, hiện giờ đang đảm nhiệm chức tổng cục."
"Ồ." Tôi cười với anh ta: "Đống hỗn lo/ạn ở đây giao cho anh xử lý nhé. Đêm khuya khá mệt, tôi đi trước đây."
"Cô Hạ Hầu." Đường Hoành gọi với theo tôi: "Cục quản lý siêu tự nhiên chân thành mời cô gia nhập."
Tôi lười nhác trả lời: "Đoàn Quốc Hoa từng nói câu này với tôi cách đây hơn 20 năm rồi, nhưng con người tôi đây không có chí hướng lớn lao, đã khéo léo từ chối rồi."
"Đợi đã!"
Đường Hoành đưa tôi một tệp tài liệu.
"Đây là vụ án chúng tôi nhận được một năm trước, người được cục phái đi... không một ai trở về, cục trưởng Đoàn từng cật lực tiến cử cô với chúng tôi, không biết cô Hạ Hầu có hứng thú với vụ này hay không?"
Tôi tiện tay giở ra, lập tức bị một bức ảnh thu hút.
Nhiều người cực kỳ giàu có lần lượt t/ự s*t tại một ngôi nhà cũ.
Mà th* th/ể lại không có lấy thương tích.
Ảnh chụp được gửi lại nhìn cũng rất bình thường.
Nhưng, trên người những người này đều có x/á/c dòi ngàn năm.
Tôi lắc hạt châu q/uỷ thi trong tay, ngước mắt nhìn Đường Hoành, cười nói: "Tôi nhận."
X/á/c dòi ngàn năm đã xuất hiện, xem ra ngày tôi giải mã được bí mật về cơ thể mình cũng đang ngày một đến gần.