Chương 10

王翠翠
Cập nhật:
Tôi khóc đến mức cả người xụi lơ, lúc này mới nhận ra không biết khi nào thì mình có thể cử động lại được nữa. Tôi xoay người cong chân bỏ chạy, đời này chưa từng chạy nhanh đến như thế. Điện thoại của tôi không còn đủ pin, ánh đèn cũng tắt ngúm, xung quanh là một mảng đen kịt. Tôi không nhìn thấy gì hết, dứt khoát cắm đầu chạy. Tôi đi tìm Từ Phong, nhất định anh có cách rời khỏi chỗ này. Dường như bên đường có người đang gọi tôi: "Chị ơi, chị có thể chơi với em một chút được không?" Tôi nhớ lúc sáng mình có nhìn thấy cậu nhóc đó, trong đầu lại dấy lên một suy nghĩ càng đ/áng s/ợ hơn. Chẳng lẽ... Cả cái làng này đều... Trong lúc nhất thời, ý chí sinh tồn của tôi đạt tới đỉnh điểm, những câu chuyện m/a đã xem từ nhỏ tới lớn đều nói cho tôi biết rằng gặp chuyện như thế thì nhất định không được quay đầu lại. Mẹ của Từ Phong cũng không có nói với tôi phải chơi cùng trẻ con, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Chỉ e là bây giờ khắp cả cái làng này, nơi an toàn nhất cũng chỉ có căn phòng phía tây mà thôi. Phía chân trời hiện ra một vài tia sáng, tôi cũng nương theo tia sáng ấy thuận lợi tìm tới trước cửa nhà của Từ Phong. Khoảnh khắc chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ấy nhưng ngay sau đó, có một thứ gì đó dính vào rồi lướt ngang qua chân của tôi. Cảm nhận được lớp lông xù khiến cả người tôi như bị điện gi/ật. "Á..." Tôi hét một tiếng, nhảy dựng lên tại chỗ. Trong lúc hoảng lo/ạn tôi đã giẫm lên cái gì đó, một tiếng mèo kêu x/é toạc cả thôn làng. Lúc này tôi mới ý thức được, chắc là mình đã giẫm lên cái đuôi con mèo rồi Thế nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ gì thêm, từ phía sau lưng đã bỗng xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ của tôi.