Chương 11

王翠翠
Cập nhật:
Tôi cảm giác được hai chân mình dần cách xa mặt đất, ánh mắt nhìn về phía bậc thềm đ/á rêu xanh ở căn phòng phía tây, nơi có một bóng người mặc đồ màu xám đang đứng lặng im nhìn mình chằm chằm kia. Trong bối cảnh màu sắc ảm đạm, cái tạp dề màu đỏ của bà ấy khiến tôi càng thêm chói mắt. "Két..." Cánh cửa ở căn phòng phía đông mở ra, bố Từ Phong đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn về phía tôi. Nương theo dải ánh sáng trắng ở phía chân trời, dường như tôi cũng nhìn thấy vài đứa trẻ nấp trên nóc nhà phía sau, sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập... Dây th/ần ki/nh căng ra, hô hấp cũng ngừng lại, cả người tê liệt như sắp ngất đi. Bọn họ tiến gần về phía tôi từng chút một, tôi nhìn sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt đục ngầu của họ... Có người kéo lấy quần áo của tôi, có người bịt ch/ặt miệng và mũi của tôi, có người bóp lấy cổ của tôi. Vào lúc tôi tưởng rằng mình ch*t chắc rồi, trong sân bỗng nhiên vang lên tiếng chuông lảnh lót, đồng tiền xu trên cổ của tôi cũng tỏa ra một luồng hơi nóng rực. Những người đang bổ nhào về phía tôi dường như đã chịu ảnh hưởng gì đó, bỗng nhiên dừng lại. Tôi chớp được cơ hội thoáng thở dốc, đôi mắt vẫn luôn bị người khác che đi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói của Từ Phong: "Mọi người đã tới cả rồi, cùng nhau ăn cơm đi." Không lâu sau đó, ở bên cạnh lần nữa có tiếng động truyền tới, cảm giác ngột ngạt bí bách kia dần biến mất, bàn tay đang che mắt mũi miệng của tôi cũng buông ra. Tôi ngã xuống đất như đống bùn nhão, Từ Phong đi qua ôm lấy tôi vào lòng. Anh khẽ véo lấy tay của tôi, thấp giọng nói ở bên tai tôi: "Cố chịu đựng, chúng ta sắp được ra ngoài rồi." Tôi dựa vào người Từ Phong, tham lam cảm nhận hơi ấm trên người của anh. Dường như... Ở nơi này chỉ có mình anh là người sống.