Cánh cửa rung lên ầm ầm dưới những cú đ/ập.
Bà nội run giọng thều thào: "M/a q/uỷ lại về... lại về rồi... Phải cầu thần... Đuổi thứ ô uế đi..."
Tôi dán mắt vào ống nhòm cửa, toàn thân căng cứng.
Chỉ cần không mở then cài, nó không vào được.
Cánh cửa gỗ oằn oại như sắp đổ sập.
Lực lượng đằng sau cánh cửa kinh khủng đến mức phi nhân.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.
Liệu lớp gấy mỏng này có chịu nổi?
Đột nhiên, Lan Di ngừng công kích.
Cổ từ từ xoay 180 độ về phía sau.
Hứa Thúy đứng thượp thò dưới chân cầu thang, đầu vẹo về một bên.
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Chưa kịp phản ứng, Hứa Thúy đã liếc về phía tôi.
Trong đôi mắt đục ngầu ấy lóe lên quyết tâm khó hiểu.
"Chạy đi!"
Tiếng thét khàn đặc vang lên, nàng lao thẳng về phía Lan Di như tên b/ắn.
Hai bóng người quấn lấy nhau, rơi tự do qua lan can.
Phịch!
Tiếng nện thịt đ/ập đất chấn động không gian.
Tôi hộc tốc mở cửa chạy xuống.
Giữa vũng m/áu loang rộng...
Hai nhục thể nát nhừ đan vào nhau, chỉ còn nhận ra mái tóc dài của Hứa Thúy lẫn trong đống thịt vụn.