Chương 11
Vĩnh An công chúa rất vui vẻ, nhờ vào thời gian bên nhau mỗi tối, trái tim của hoàng huynh lại thuộc và ả ta.
Ả ta thích ngọc Hòa Điền, hoàng huynh đã chọn chất liệu tốt nhất, nhờ những thợ thủ công tài ba chế tác cho ả ta một miếng ngọc bội.
Ả ta ướm ngọc bội lên ng/ực, hào hứng hỏi ta: “Lan Thu, ngươi thấy có đẹp không?”
Ta cười đáp: “Tất nhiên là đẹp vô cùng.”
Cũng cùng lúc đó, ta đã lặng lẽ ghi nhớ hình dáng của ngọc bội đó.
Nửa tháng sau, công chúa vào cung, tình cờ gặp hoàng hậu ở Ngự Hoa Viên.
Dạo gần đây tâm trạng công chúa rất tốt, vì vậy cũng không muốn sinh thêm thị phi, vốn định rời đi coi như không thấy.
Nhưng bỗng nhiên, ả ta lại thấy trên thắt eo của hoàng hậu cũng cài một miếng ngọc bội sáng loáng rất giống với miếng ả ta đang đeo trên cổ.
Vĩnh An công chúa lập tức nổi gi/ận.
Th/uốc an thần dường như không làm dịu được cơn tức của ả ta, mà chỉ nén lại tạm thời, giờ đây bùng n/ổ mạnh mẽ hơn cả lúc trước.
Ả ta lao tới, gi/ật phăng miếng ngọc bội trên eo hoàng hậu, ném xuống đất: “Tô Văn Vân, ngươi cố tình đúng không?”
Hoàng hậu nhìn công chúa, nàng thấp giọng nói: “Cố tình cái gì?”
“Đừng giả bộ nữa! Người khác sợ ngươi là hoàng hậu, còn ta thì không. Nhớ bộ dáng năm xưa ngươi để hoàng hậu mà đã vào cung nịnh hót ta thế nào không, ngươi nghĩ ta quên à?”
Vĩnh An công chúa còn định nói thêm nữa, nhưng hoàng hậu đột nhiên ngã xuống đất, ôm bụng, lộ ra vẻ mặt đ/au đớn.
Vĩnh An công chúa sững sờ.
Ngay sau đó, hoàng thượng từ phía sau ngọn giả sơn bước ra.
Vĩnh An công chúa dường như đã hiểu ra vấn đề, lập tức hoảng hốt.
“Tô Văn Vân, ngươi đừng hòng vu cáo ta nữa, nhiều người như này đều đang nhìn đấy, ta không có đẩy ngươi!”
Ả ta quay sang hoàng đế: “Hoàng huynh! Muội không làm gì cả!”
Hoàng hậu ngã dưới đất, để các cung nhân đỡ nâng dậy, nàng nhìn về phía miếng ngọc bội đã vỡ vụn trên mắt đất, hai mắt đầy nước.
“Miếng ngọc bội này, là món quà cuối cùng khi xưa huynh trưởng để lại cho thiếp...”
Sắc mặt hoàng đế lập tức biến đổi.
Sắc mặt của Vĩnh An công chúa cũng thay đổi.
Huynh trưởng Tô Tử Trì của hoàng hậu là danh tướng đương triều, đóng quân mười một năm ở biên giới, chống lại quân Khương Nhung, lập nên công trạng hiển hách, ngay cả quân Khương Nhung cũng gọi y là chiến thần.
Thế nhưng mười năm trước, Tô Tử Trì đã tử trận sa trường.
Gần đây ở trên triều đường, hoàng đế nhìn các văn võ nào trong triều lại chẳng thấy ai có thể đảm đương chức vị tướng soái dẫn dắt đội quân, đã nhiều lần vỗ bàn than thở: “Nếu như Tô tướng quân vẫn còn sống, Khương Nhung dám lộng hành như vậy sao!”
Không cần nghi ngờ, Tô Tử Trí chính là anh hùng của triều đại, mà trong bối cảnh Khương Nhung xâm lược, hoàng đế lại càng nhớ tới y.
Hoàng hậu khóc đ/au đớn, đến mức không thể đứng dậy, chỉ có thể yếu ớt bò tới chỗ ngọc bội, nâng những mảnh vụn trong tay: “Là thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ di vật của huynh trưởng...”
Nàng vừa khóc, những thái giám và cung nữ xung quanh cũng khóc theo, không khí trở nên bi thương tột độ.
Sắc mặt của Vĩnh An công chúa tái nhợt: “Hoàng huynh, muội chỉ nghĩ hoàng hậu đặt làm ngọc bội giống như muội, cố ý ra oai phủ đầu muội...”
Hoàng hậu vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, thần thiếp biết hoàng thượng yêu thương công chúa, thì làm sao lại đi khiêu khích muội ấy được! Chỉ là các mẫu ngọc bội trên đời cũng chỉ có mấy kiểu, thần thiếp cũng không ngờ món quà huynh trưởng tặng cho thần thiếp lại giống với ngọc bội công chúa đặt làm như vậy...”
Sắc mặt của hoàng đế trở nên cực kỳ khó coi.