Chương 12

宫墙往事
Cập nhật:
Sau việc này, Vĩnh An công chúa đã bị cấm túc. Lần này cấm túc là rất nhiều tháng. Ngay cả sau này, hoàng hậu sinh hoàng trưởng tử, tiệc trăm ngày của tiểu hoàng tử, công chúa cũng không được phép tham gia. Ả ta từ hàng ngày đ/á/nh m/ắng các cung nữ, đến cuối cùng chỉ nằm trên giường bệ/nh tật triền miên, chỉ trong vài tháng đã g/ầy guộc đến mức không nhận ra. Cuối cùng, trước tiệc trăm ngày của hoàng tử, công chúa viết một bức thư m/áu, nhờ ta đưa cho hoàng đế. Bức thư chứa đầy nỗi đ/au, thể hiện sự hối lỗi và c/ầu x/in được gặp hoàng đế một lần. Ta có thể ném bức thư đó đi luôn, dù sao thì công chúa đã bệ/nh nặng mê man, ta về nói hoàng thượng từ chối thì ả ta cũng chẳng thể nào đi kiểm chứng. Nhưng đó không phải là kế hoạch của ta. Ta cố gắng đưa bức thư m/áu kia lên hoàng thượng, rơi lệ bẩm báo: “Công chúa nhớ hoàng thượng, chỉ xin gặp hoàng thượng một lần.” Thời gian đã qua gần nửa năm, hoàng đế cũng đã ng/uôi gi/ận với việc trước kia. Lại thêm muội muội viết thư m/áu, lần đầu tiên hèn mọn như vậy, hoàng đế cuối cùng cũng hơi cảm động. Vì vậy hắn ta đã cho phép muội muội tham gia tiệc trăm ngày của tiểu hoàng tử. Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta hầu hạ công chúa rửa mặt chải đầu, thổi gió bên tai ả ta: “Hoàng đế vẫn niệm tình xưa với công chúa.” Công chúa đã vô cùng suy yếu, nhưng vẫn tỏ ra đắc ý: “Đương nhiên, ngươi không biết năm xưa ta với hoàng huynh đã trải qua những gì đâu.” Ta nhìn công chúa, cười thầm trong lòng. Rất tốt, cứ nhớ lại quá khứ của hai người như vậy đi. Càng nhớ lại, ngươi sẽ càng tủi thân. Ta đợi xem kịch hay của mấy người. ... Quả nhiên, trong tiệc trăm ngày của hoàng tử, Vĩnh An công chúa đã chiếm sự chú ý của hoàng hậu và hoàng tử. Ả ta khó khăn lắm mới gặp lại hoàng huynh, thề sẽ tận dụng cơ hội này để khiến hoàng huynh nhớ về những điều tốt đẹp của mình. Mỗi khi món ăn được dọn lên, ả ta lại nói: “Món này hồi nhỏ hoàng huynh cũng thích ăn, ta đã c/ầu x/in các công công Ngự Thiện Phòng dạy ta cách làm, chỉ muốn làm cho hoàng huynh ăn.” Khi ai đó tặng quà sinh nhật cho tiểu hoàng tử, ả ta liền nói: “Hồi nhỏ ta cũng thích chơi trống lắc, hoàng huynh còn tự tay làm cho ta một cái, cái trống đó đến giờ vẫn còn ở trong cung của ta!” Ban đầu, những hồi ức này thực sự đã làm hoàng đế động lòng. Ánh mắt hoàng đế nhìn Vĩnh An công chúa cũng trở nên dịu dàng: “Những chuyện cũ, trẫm cũng nhớ.” Sự dịu dàng này khiến Vĩnh An công chúa không thể kiềm chế. Ả ta bật khóc. “Hoàng huynh lừa người, hoàng huynh sớm đã quên mất Vĩnh An tốt với người bao nhiêu.” “Ngày trước chúng ta bị nh/ốt trong lãnh cung, mỗi ngày chỉ có hai bát cơm thiu, hoàng huynh bị tiêu chảy, chính muội đã quỳ xuống c/ầu x/in thị vệ m/ua th/uốc cho huynh.” Sắc mặt hoàng đế biến đổi. Sắc mặt mọi người cũng đều thay đổi. Ta là người đầu tiên quỳ xuống, ngay sau đó, tất cả các cung nữ và thái như được nhắc nhở, nhanh chóng quỳ theo ta. Nghe những câu chuyện bi thương của hoàng đế là điều bất kính, chúng ta hoảng hốt quỳ xuống dập đầu. Ngay cả hoàng hậu cũng ôm hoàng tử quỳ xuống. Vĩnh An công chúa đứng đó, há hốc miệng. Ả ta đã quên. Quên rằng ca ca của mình không chỉ là ca ca của ả ta mà còn là hoàng đế của thiên hạ. Ả ta nghĩ rằng những chuyện này sẽ khiến hoàng đế nhớ tới những điều tốt của mình, nhưng không biết rằng một người thành công gh/ét nhất là bị người khác nhắc đến quá khứ hèn mọn hắn ta từng trải qua. Ả ta nhìn về phía hoàng đế, sắc mặt hoàng đế đã lạnh như băng. “Hoàng huynh...” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Vĩnh An, hình như muội luôn có thể khiến trẫm... càng ngày càng thất vọng.”