Chương 4

宫墙往事
Cập nhật:
Vĩnh An công chúa muốn đưa ta tới cung hoàng hậu làm việc. Tất cả mọi người trong cung này đều biết, công chúa và hoàng hậu có huyết hải thâm th/ù. Vĩnh An công chúa có ham muốn chiếm hữu cực mạnh đối với hoàng huynh của ả ta, ả ta không cho phép nữ nhân khác chiếm đoạt trái tim của hoàng huynh. Hoàng đế cưng chiều muội muội, thật sự đã kéo dài thời gian rất lâu mới lập hậu. Thật chất là do thái hậu gây sức ép, các quan đại thần khuyên nhủ, cuối cùng hoàng đế mới lấy hoàng hậu. Vào ngày đế hậu viên phòng, công chúa đã phá hết mọi thứ có thể phá ở trong phủ, dùng trâm vàng c/ắt đ/ứt cổ tay mình, cố chấp muốn mời hoàng đế đang trong hậu cung qua đây. Thế nhưng sau này, hoàng hậu vẫn mang th/ai. Công chúa đã dìm ch*t con mèo hoàng hậu yêu thương nhất trong hồ, đưa th* th/ể của nó đến cung cung hoàng hậu. Hoàng hậu bị kinh sợ đã sinh non ngay lập tức. Sau khi Vĩnh An công chúa biết tin, không nói một lời đã tự mình đến Thận Hình Ti, bắt hạ nhân trói mình lại, quất mấy roj, sau khi làm rá/ch chút da thì giả vờ ngất xỉu. Hoàng đế mất con, ban đầu định ph/ạt nặng Vĩnh An công chúa, nhưng khi vào Thận Hình Ti, hắn ta nhìn thấy Vĩnh An công chúa m/áu đầy người. Công chúa yếu ớt khóc nức nở: “Năm xưa hoàng huynh phạm lỗi, bị phụ hoàng trách ph/ạt, cũng là Vĩnh An lấy thân che cho hoàng huynh chắn mấy chục roj hộ hoàng huynh.” “Khi đó hoàng huynh chẳng có gì cả, chỉ có muội.” “Bây giờ muội chẳng có gì, chỉ có mỗi hoàng huynh.” Hoàng đế đã mềm lòng. Ông ta quay về nói với hoàng hậu: “Vĩnh An còn nhỏ tuổi, huống hồ muội ấy cũng đã biết sai, nàng đừng tính toán với muội ấy.” Sau đó Vĩnh An công chúa được đưa về phủ để ả ta được nghỉ ngơi đàng hoàng. Từ đó về sau, giữa hoàng hậu và Vĩnh An công chúa đã có huyết hải thâm th/ù. Bây giờ, Vĩnh An công chúa muốn đưa ta vào cung của hoàng hậu, hiển nhiên là không muốn ta được sống yên. Dù sao những cung nhân lúc trước hoàng hậu đưa đến phủ công chúa cũng đều bị Vĩnh An công chúa tìm cớ đ/á/nh ch*t. Nếu như ta đi, hoàng hậu nhất định cũng sẽ gi*t ta như vậy. Nhưng nếu ta không đi, Vĩnh An công chúa cũng có thể gi*t ta ngay lập tức. Hai bên đều là đường ch*t. Ta đột nhiên nhớ tới lời cha dạy. Ông ấy nói: “Con này, con biết vì sao khi cha đang biểu diễn xiếc thú, luôn có thể vững vàng đi qua sợi dây thép không?” “Bí quyết chính là chỉ nhìn đường dưới chân, chứ không phải nhìn vực thẳm ở hai bên.” Trong đường cùng không lối thoát, chắc chắn có một cơ hội sống sót. Vì vậy ta cúi người bái lạy, giấu đi ý cười nơi khóe môi. “Nô tì xin tuân theo phân phó của công chúa.” “Chỉ là nô tì, còn có một thỉnh cầu.”