Chương 5

宫墙往事
Cập nhật:
Ta nói với công chúa, ta muốn đi thăm đám chim muông ta chăm sóc lần cuối. Công chúa đã đồng ý. Cứ như vậy, ta đã tới được hậu viện trong phủ công chúa. Ở đây có đủ loại động vật công chúa nuôi nh/ốt, từ ngựa chạy ngàn dặm trong chuồng ngựa đến chó săn trong ổ chó, bao năm đến nay vẫn luôn do ta chịu trách nhiệm chăm sóc, ta biết rõ tập tính của mỗi con vật. Lúc này, ta chỉ hơi suy tính, đi đến trước lồng chim khổng lồ. Bên trong là chín con chim đuôi trắng, mỗi con đều có đuôi lớn màu tuyết, nhìn trông cực kỳ mỹ lệ. Ta đã nuôi chúng được mười một tháng, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Hy vọng chúng sẽ mang lại cho ta kết quả mong muốn. Tôi hít một hơi sâu, kéo mở lồng chim, phát ra tiếng huýt sáo nhẹ nhàng. Những con chim bay lên không trung dưới tác dụng của tiếng sáo, bay vòng quanh trên bầu trời phủ công chúa. Chúng xếp thành hình vòng tròn, đuôi nối đuôi, đầu nối đầu, đuôi trắng như tuyết phản chiếu ánh trăng, nổi bật giữa màn đêm. Dù cách xa vài dặm cũng có thể nhìn thấy một vòng tròn màu trắng kỳ lạ và đẹp đẽ thế này ở trên bầu trời phủ công chúa. Trong Khâm Thiên Giám có người chuyên phụ trách quan sát thiên tượng vào ban đêm, ghi chép điềm báo tốt x/ấu, cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ khiến bọn họ chú ý. Quả nhiên, ta không phải đợi quá lâu, cửa sau của phủ công chúa đã truyền tới tiếng huyên náo. Người đến mặc long bào vàng sáng. Đó là hoàng đế. Bên cạnh hoàng đế là quốc sư của Khâm Thiên Giám. Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu ngắm nhìn vòng tròn màu trắng tuyết kia, sau đó hoàng đế hỏi ta đang quỳ gối dưới đất: “Xảy ra chuyện gì?” Đây tất nhiên là kết quả của việc ta huấn luyện chim ngày qua ngày, ta đã âm thầm huấn luyện vô số ngày, mới khiến bọn chúng tạo thành hình tròn ngay ngắn như vậy. Nhưng ngoài mặt, ta chỉ tỏ ra mờ mịt không rõ: “Nô tì không rõ, nô tì chỉ tới cho chim ăn như mọi ngày, vô tình quên đóng cửa lồng, những con chim này cứ vậy mà bay ra.” Quốc sư vui mừng khôn xiết, chắp tay nói: "Chúc mừng hoàng thượng! xửu điểm trình viên, quốc vận hưng thịnh, đây là điềm lành hiếm thấy!" Lúc này, Vĩnh An công chúa cũng đã nghe thấy tiếng động, vội vã khoác áo chạy đến. Ả ta vừa đến, hoàng đế đã vui vẻ ôm lấy vai ả ta. "Vĩnh An, điềm lành cửu điểu trình viên xuất hiện trong phủ của muội, muội quả thật là phúc tinh của trẫm." Vĩnh An công chúa hơi sững sờ, cúi nhìn về phía ta. Ta ngoan ngoãn quỳ bên cạnh, tỏ ra như không liên quan đến mình. Vĩnh An công chúa mỉm cười, yêu kiều ngả vào vòng tay của hoàng đế: “Đó là đương nhiên, Vĩnh An hy vọng hoàng huynh có thể mãi mãi yên bình vui vẻ.” Dạo gần đây hoàng đế bận rộn chính vụ, đã rất nhiều ngày không tới thăm công chúa. Nhưng đêm nay, ông ta đã ở cùng công chúa rất lâu, bọn họ ăn bánh ngọt, uống rư/ợu, nói chuyện cho tới sáng. Sau khi hoàng thượng rời đi, Vĩnh An công chúa đi tới trước mặt ta. Ả ta nói: “Ngươi thuần hóa thú đúng là rất giỏi.” Ta ngoan ngoãn nói: “Công chúa là phúc tinh, vì vậy những con chim này mới chiếu rọi điềm lành, không liên quan gì đến nô tì.” Vĩnh An công chúa hả dạ nói: “Bản cung đương nhiên là phúc tinh, thế nhưng những con chim kia do ngươi nuôi dưỡng, ngươi cũng coi như có công lao.” “Vậy ở lại bên bản cung, tiếp tục dốc sức vì bản cung đi.” Cứ như vậy, Vĩnh An công chúa không còn nhắc tới việc đưa ta vào cung hoàng hậu làm việc nữa. Ả ta không hẳn là không nhận thấy tâm tư nhỏ nhoi khi thuần hóa thú của ta, thế nhưng ở trong mắt ả ta, ta chẳng qua là dùng chút tài mọn mà mình biết để giữ mạng sống, không phải là điều gì đáng chê trách. Hơn nữa, ta hầu hạ ngày càng tận tâm, Vĩnh An công chúa ngày càng tin tưởng ta hơn. Hiện nay ai cũng biết, Lan Thu ta là người được tin cậy nhất trong phủ công chúa.