Chương 6
Vĩnh An công chúa thực sự rất coi trọng ta, lễ Thái Tang năm nọ, nữ quyến trong cung đều phải tới thỉnh an hoàng hậu, nhưng Vĩnh An công chúa nói mình không được khỏe, ép ta đi thỉnh an thảy ả ta.
Đây là hành vi cực kỳ thiếu quy tắc, không tự mình đi mà chỉ cử người hầu đi thay, gần như viết rõ sự bất kính lên mặt.
Do đó, khi ta vào cung Phượng Nghi, sắc mặt hoàng hậu rất khó coi.
Nhưng đến cùng nàng cũng không nổi gi/ận.
Không còn cách nào khác, ai cũng biết hoàng đế yêu thương Vĩnh An công chúa đến mức nào.
Giữa hoàng đế và hoàng hậu chỉ là hôn nhân chính trị; hoàng đế không gh/ét hoàng hậu nhưng cũng không có nhiều tình cảm dành cho nàng.
Hơn nữa, hoàng hậu vào cung đã nhiều năm, ngoài đứa con đã mất, nàng chưa từng mang th/ai lần nào, địa vị cực kỳ bất ổn. Vào tình huống này, nữ tử lý trí xuất thân từ thế gia đại tộc như nàng cũng không muốn rước thêm nhiều rắc rối.
Vì vậy nàng đã kiềm chế cảm xúc, kêu cung nữ thân cận Đông Chi pha trà cho ta.
Ta ngoài mặt nói cảm ơn, nhưng tay bỗng run, khiến tách trà đổ vào váy của Đông Chi.
Đông Chi bị trà nóng làm cho gi/ật mình, gần như quên cả phép tắc: “Nô tì to gan, lại dám bất kính với hoàng hậu!”
Ta chỉnh lại váy, bình thản nói: “Nô tì đến thay công chúa, đại diện cho công chúa.”
“Phủ công chúa chúng ta cho dù là nô tì cũng chỉ uống trà búp Minh Tiền Long Tỉnh tốt nhất, bây giờ hoàng hậu lại cho ta trà cũ như thế, là hoàng hậu làm mất mặt công chúa trước.”
“Thêm vào đó, tay nghề pha trà của Đông Chi cô cô cũng chẳng ra gì. Nghe nói là nha hoàn gả theo hoàng hậu nương nương, vậy mà lại không có trình độ thế này. Ngày thường chắc có lẽ cũng không biết cách hầu hạ hoàng hậu như thế nào, không bằng để nô tì làm mẫu.”
Ta bước lên, nước trà nóng lần đầu để tráng cốc, sau đó mới rót nước trà lần hai vào cốc, dâng lên hoàng hậu.
Khi lại gần, ta thì thầm chỉ để hoàng hậu nghe thấy: “Vòng tay của Đông Chi làm bằng sừng hươu.”
Giây phút đó, ta nhìn thấy mi tâm của hoàng hậu gi/ật mạnh.
Ta đưa tách trà, lớn tiếng nói: “Nương nương thử xem, trà này có dễ uống hơn không?”
Hoàng hậu hít sâu một hơi, uống trà trong tách sứ, một lúc lâu mới nói: “Lan Thu, quả thật không hổ danh là người của phủ công chúa. Công chúa cành vàng lá ngọc, được hoàng đế chiều chuộng, không chỉ ăn mặc là đồ tốt nhất, ngay cả tài năng của người hầu cũng như vậy, khiến bản cung thật sự bội phục.”
Ta cười nói: “Hoàng hậu biết hoàng thượng chiều chuộng công chúa là được. Nô tì xin cáo lui.”
Ta hành lễ rồi rời đi, trên mặt mang theo vẻ đắc ý của một nô tì chó cậy gần nhà nên có.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều biết, Thu Lan của phủ công chúa đã làm khó dễ hoàng hậu ngay trước mặt mọi người, hoàng hậu lại e sợ thế lực của phủ công chúa nên không dám nói một lời.
Vĩnh An công chúa sau khi biết tin đã thưởng cho ta rất hậu hĩnh.
“Tô Văn Vân nghĩ nàng ta là hoàng hậu thì có thể hô mưa gọi gió sao, giờ nàng ta đã biết ai mới là nữ tử tôn quý nhất cung này.”
“Nếu không phải e ngại thế tục, ta không thể thành thân với hoàng huynh thì làm sao có thể đến lượt nàng ta có cơ hội giữ phượng ấn?”
Ta nhìn nụ cười vui vẻ của công chúa, thầm nhớ lại những lời cha ta đã dạy.
Cha nói, để thuần hóa một con thú dữ, cách tốt nhất là cho nó ăn miếng thịt ngon trước.
Lấp đầy dạ dày của nó, làm cho nó kén chọn, để nó sống cuộc sống sung sướng.
Giai đoạn đầu nó càng vui vẻ, thì khi bị bỏ đói sau này sẽ càng khổ sở.
Vì vậy, ta mỉm cười phụ họa theo công chúa, đồng thời âm thầm tính toán cho tương lai.
Con thú dữ mang tên Vĩnh An này, sẽ không phải chờ quá lâu để trải nghiệm những ngày tháng khổ sợ.
Quả nhiên, hai tháng sau, nụ cười của công chúa đã không còn.
Tin hoàng hậu mang th/ai một lần nữa đã nhanh chóng lan ra khắp kinh thành.
…
“Làm sao có thể? Làm sao có thể như thế được?”
Ngày hôm đó, ta đã thấy Vĩnh An công chúa nổi kh/ùng trước giờ chưa từng có.
Ả ta hất vỡ bình ngọc trên thư án xuống đất, những mảnh vỡ c/ắt đ/ứt tay ả ta, ả ta cũng không cảm thấy đ/au, chỉ la hét ầm ĩ: “Trên người Đông Chi rõ ràng có...”
Rõ ràng có sừng hươu.
Trong món đồ đó có giấu xạ hương.
Hoàng hậu có thể yêu cầu thái y kiểm tra đồ ăn uống và trang sức của mình, nhưng rất khó để yêu cầu thái y kiểm tra từng món đồ của các cung nữ.
Càng khỏi nói, Đông Chi còn là nha hoàn gả theo của nàng.
Vĩnh An công chúa tức gi/ận đến phát đi/ên, ả ta đã tốn một khoản lớn để m/ua chuộc Đông Chi, nhưng nàng ta lại vô dụng như vậy, lại để hoàng hậu mang th/ai.
Ta kịp thời bước lên, vờ như cùng chung mối th/ù với công chúa.
“Hôm đó nô tì thấy hoàng hậu vô cùng nhạt nhòa, hoàn toàn không bằng một phần mười vẻ đẹp của công chúa.”
“Hoàng đế chẳng hứng thú với nàng ta, chắc chắn hoàng hậu dùng th/uốc kí/ch th/ích mới được sủng ái.”
“Nếu không thì với bộ dạng lễ độ lạnh lùng hàng ngày của nàng ta, thì làm sao có thể vui vẻ trên giường với hoàng thượng khiến hôm sau hoàng thượng không lâm triều, lại cứ lưu luyến ở trong nàng ta không chịu rời đi...”
Ta miêu tả càng lúc càng kỹ, ngoài mặt là đang mắ/ng ch/ửi hoàng hậu, nhưng thực chất là đang từng chữ chọc ngoáy trái tim ả ta.
Vĩnh An công chúa tức đỏ cả mặt, lồng ng/ực phập phồng lên xuống, ả ta đ/au khổ ôm ng/ực: “Ngươi im miệng...”
Ả ta không thở được, đã ngất xỉu.