Chương 7

宫墙往事
Cập nhật:
Vĩnh An công chúa đổ bệ/nh. Người dễ kích động như ả ta, nóng nảy tích tụ sẽ rất dễ gây bệ/nh. Ta lại kí/ch th/ích tâm trạng của ả ta hàng ngày, khiến ả ta không phải là quá vui thì là quá gi/ận. Quả nhiều ngày dồn tháng chứa, theo thời gian đã tổn hại đến sức khỏe của ả ta, và khi bệ/nh ập đến, ả ta đã hôn mê liên tục ba ngày. Hoàng đế lo lắng, bỏ mặc hoàng hậu đang mang th/ai, ngày ngày canh giữ bên giường công chúa. Ngày thứ ba, Vĩnh An công chúa cuối cùng cũng tỉnh lại, ả ta lao vào cung của hoàng đế, khóc nức nở nghẹn ngào. “Hoàng huynh, huynh không cần Vĩnh An nữa sao?” “Vĩnh An không thích hoàng hậu, sao hoàng huynh vẫn cứ đến cung của hoàng hậu...” Vĩnh An công chúa khóc lóc thảm thiết, ả ta vốn rất đẹp, ngày thường vẫn luôn ăn mặc lộng lẫy, bây giờ chỉ khoác lên mình chiếc áo trắng mỏng manh, làn da trắng nõn, quả thực như Tây Thi dâng tim, rất dễ khơi dậy lòng thương xót và mong muốn bảo vệ của nam nhân. Hoàng đế cũng thật sự cảm thấy đ/au lòng, hắn ta ôm Vĩnh An công chúa, liên tục dỗ dành. “Trẫm không có tình cảm với hoàng hậu, nhưng giang sơn cần có người kế thừa, hoàng gia cần có con cháu nối dõi.” Vĩnh An công chúa hoàn toàn không nghe lọt, ả ta liên tục nhắc lại lời thề của hoàng đế khi còn trẻ. “Năm xưa rõ ràng hoàng huynh nói có Vĩnh An là đủ, hoàng huynh đã từng nói, thiên hạ dù lớn nhưng hoàng huynh chỉ cần mỗi mình muội...” Hoàng đế vẫn kiên nhẫn dỗ dành, nhưng ta đứng ngoài quan sát đã thấy được sự kiên nhẫn của hắn ta đang giảm dần từng chút một. Khi hoàng đế đăng cơ, cặp huynh muội này thực sự đã bước đến bước vào ngã rẽ... Ca ca gánh vác trọng trách của bậc đế vương, không thể không bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn. Muội muội thì được bảo vệ, vẫn giữ tâm h/ồn trẻ con, thế nên trong lòng chỉ có tình cảm thời niên thiếu. Nhưng tình cảm đó rồi cũng sẽ cạn kiệt. Vị trí của công chúa ở trong lòng hoàng đế đã không còn đ/ộc nhất vô nhị như trước kia nữa. Ta có thể cảm nhận được, có lẽ Vĩnh An công chúa trong u mê cũng có thể cảm nhận được. Nhưng ả ta không muốn chấp nhận điều đó. Vì vậy ả ta càng muốn chứng minh tình yêu của hoàng huynh đối với ả ta không hề biến mất. Ả ta bắt đầu so bì với hoàng hậu khắp nơi. Hoàng thượng ban thưởng y phục, đồ ăn cho hoàng hậu, ả ta cũng muốn, hơn nữa còn phải là đồ tốt hơn. Hoàng thượng ở bên cạnh hoàng hậu bao lâu thì phải ở bên cạnh ả ta gấp đôi. Có thể nhận ra, hoàng thượng rất mệt mỏi với điều này. Nhưng hắn ta thật sự cảm thấy hổ thẹn với Vĩnh An. Vĩnh An không lấy chồng, không tuyển phò mã, thà chịu đựng lời đồn thổi bịa đặt cũng muốn ở cạnh hắn ta, hắn ta lại không thể nào toàn tâm toàn ý đáp lại tình yêu thói đời khó dung này, vì vậy chỉ có đối xử tốt hơn gấp bội với Vĩnh An. Thế nhưng mâu thuẫn vẫn là điều không thể tránh khỏi. Tết Trung Thu qua là sẽ đến sinh thần của hoàng hậu. Hoàng hậu vừa sinh nhật, vừa mang th/ai, thêm càng thêm vui, nên đã tổ chức một tiệc sinh thần lớn chưa từng có. Vĩnh An công chúa cáo ốm không đi, và ta lại được sai mang quà đến. Khi trở về, ta tường thuật chi tiết về tiệc sinh thần cho công chúa nghe. Yến tiệc xa hoa đẹp đẽ như thế nào, cung nhân phụ trách ca múa đều mặc trang phục thêu chỉ vàng. Hoàng thượng thậm chí còn gọi những nghệ nhân tài ba đến xây dựng một vườn hòa giúp hoàng hậu giải sầu ở trong cung Phượng Nghi, độ tinh xảo không kém gì Ngự Hoa Viên, đ/á ở hòn non bộ đều được vận chuyển khẩn cấp từ Thái Hồ tới. Trong Hồ còn có một đài sen được chế tác từ một khối ngọc bích, chuyên để cầu phúc cho tiểu hoàng tử... Vĩnh An công chúa nghe mà sắc mặt tái mét, ta biết, ả ta đã ghi nhớ từng câu từng chữ. Hai tháng sau sinh thần của hoàng hậu chính là sinh thần của Vĩnh An công chúa. Ả ta một lòng muốn so bì với hoàng hậu. Thế nhưng, khi Vĩnh An công chúa nũng nịu kéo cánh tay hoàng thượng, đề nghị tiệc sinh thần của mình nhất định phải hoành tráng hơn hoàng hậu. Đợi chờ ả ta là sắc mặt dần dần tái nhợt của hoàng đế. Hoàng đế khó khăn nói: “Vĩnh An... điều đó không thể.”