Chương 8

宫墙往事
Cập nhật:
Vĩnh An công chúa hoàn toàn không ngờ được mình sẽ bị từ chối. Trước kia ả ta vẫn luôn yêu cầu đồ dùng ăn mặc của mình đều phải tốt hơn hoàng hậu, hoàng thượng chiều ả ta, nên đều đồng ý. Ả ta chất vấn giống như bị đi/ên: “Tại sao? Không phải hoàng huynh không có tình cảm với hoàng hậu à, lẽ nào muốn đối xử với hoàng hậu tốt hơn đối xử với muội?” Hoàng thượng mệt mỏi xoa mi tâm. “Vĩnh An, tiệc sinh thần của hoàng hậu đã tiêu tốn bao nhiêu vàng, muội biết không?” “Trong đó có tám phần là mẫu tộc của hoàng hậu bù vào, không phải tiền trong cung.” Mẫu tộc của hoàng hậu là sĩ tộc Giang Nam, lại kh/ống ch/ế thương hội phía Nam, cực kỳ giàu có, thời khắc mấu chốt có thể tự bỏ tiền túi để ủng hộ hoàng hậu. Mà Vĩnh An công chúa muốn đón sinh nhật, bạc chỉ có thể lấy từ Nội Vụ Phủ. Mà những năm nay Nội Vụ Phủ phải chi tiêu cho cuộc sống xa xỉ của công chúa nên đã khiến ngân quỹ ngày càng cạn kiệt, giờ đây gần như không thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy. Vĩnh An công chúa không thể tin vào tai mình, mở to mắt nói: “Vậy thì đ/á/nh thuế đi! Ngân khố không có tiền, nhưng những con buôn kia lại có tiền, chứng tỏ thuế mà bọn họ phải đóng quá ít!” Hoàng đế định từ chối, thế nhưng Vĩnh An công chúa gây sức ép dữ dội, thậm chí tuyệt thực kháng nghị, tuyên bố mình không ăn không ch*t cho đến ch*t. Nói đến cùng công chúa vẫn là người thân duy nhất của hoàng đế, hắn ta không thể trơ mắt nhìn muội muội mình ch*t đi. Vì vậy đến cuối hắn ta đã chuyển tiền từ ngân khố cho công chúa tổ chức sinh thần. Tiệc sinh thần này thật sự hoành tráng hơn cả của hoàng hậu, nhưng trên gương mặt của hoàng đế khi tham dự lại gần như không có nụ cười. Hắn ta đã nghĩ rằng lần này chuyển tiền sẽ không sao, vì trước đó hắn ta cũng đã từng chuyển tiền từ ngân khố để xây dựng một cung điện nghỉ mát cho Vĩnh An. Thế nhưng lần này thì khác, vì ngay lúc đó, biên cương bất ngờ bùng n/ổ chiến sự. Kẻ th/ù bên ngoài Khương Nhung đã xâm lược. Thực chất biên cương chưa bao giờ quá yên bình, chỉ là do hoàng đế đã thiếu đi sự cảnh giác cần có. Bây giờ trong vòng nửa năm liên tục tổ chức hai bữa tiệc sinh thần phô trương như vậy, hao tài tốn của, thuế tăng cao, dân chúng khổ không kể xiết, quân lương nơi biên cương eo hẹp. Phía Khương Nhung nhất định đã nhận thấy thế nên mới xâm lược với quy mô lớn. Sau khi công chiếm liên tiếp ba thành trì, đội quân tinh nhuệ của Khương Nhung lo lắng chiến tuyến kéo dài quá lâu nên không tiếp tục tấn công nữa. Nhưng không biết lần tới xâm lược sẽ là khi nào. Hoàng thượng lao lực tâm trí quá mức, mỗi ngày đều nghị sự với quần thần ở tiền triều, hiếm khi bước vào hậu cung. Thế nhưng nữ nhân trong cung vẫn không hề buông bỏ tranh đấu. Vĩnh An công chúa nghĩ cách nghe ngóng tung tích của Đông Chi, người trong cung hoàng hậu đều nói là do Đông Chi đã bị đuổi ra khỏi cung. Nha hoàn gả theo hoàng hậu không thể đột nhiên bị đuổi ra ngoài như vậy, khả năng duy nhất chính là nàng ta đã bị phát hiện. Vĩnh An công chúa bắt đầu đứng ngồi không yên. Nếu như Đông Chi bị phát hiện, e là sẽ khai ra ả ta. Mặc dù ả ta với hoàng hậu vốn bất hòa, nhưng bây giờ rõ ràng là th/ù càng thêm th/ù. Sau khi suy nghĩ kỹ, Vĩnh An công chúa đã x/á/c định một điều... Ả ta không thể để hoàng hậu sinh con. Nếu là con trai, đứa trẻ đó sẽ trở thành trưởng tử. Vị trí của hoàng hậu sẽ hoàn toàn vững chắc, hoàng đế sẽ dành nhiều thời gian hơn cho hoàng hậu và thái tử, e rằng sẽ càng không nhớ đến muội muội như ả ta. Vì vậy, trong một lần hoàng hậu trên đường hồi cung, bỗng có một con mèo đen lao vào bụng nàng. Các thái giám đồng tâm hiệp lực bắt giữ con mèo đen, rất nhanh đã phát hiện ra, nó là mèo Vĩnh An công chúa nuôi.