12
Lần đầu tiên trong đời, Tư Diệu mạnh mẽ phản kháng Hứa Hồng, theo tôi đi "học ké" trong lớp học đại học. Anh còn nhất quyết giữ tôi lại bên cạnh mình.
Cuộc tranh cãi kéo dài rất lâu, cuối cùng Hứa Hồng, dù không nỡ từ bỏ "cây rung tiền" vẫn còn giá trị, đành phải nhượng bộ. Tư Diệu không vào đoàn phim mới.
Ngồi trong xe taxi, tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây. Không lâu sau, xe đến nơi.
Tôi trả tiền và xuống xe, trước mắt là khu căn hộ cao cấp nhất ở trung tâm thành phố S.
Hôm nay, Tư Diệu đang quay phim ở phim trường. Anh bảo tôi đến căn hộ của mình để lấy một số hợp đồng mà Hứa Hồng cần gửi đi.
“Ông chủ, anh tin tưởng tôi thật đấy, không sợ tôi dọn sạch đồ đạc trong nhà anh à?” Tôi cầm chìa khóa, đùa cợt.
Tư Diệu cũng cười: “Cô là chiến hữu của tôi mà. Hơn nữa, điều kiện kinh tế của cô tôi còn rõ, đồ trong nhà tôi chắc chẳng đáng giá bằng đồ của cô đâu.”
Tôi chẳng tin lời anh ấy chút nào.
Nhưng khi bước vào căn hộ nằm ở khu vực đắt đỏ nhất này, tôi vẫn bị sự trống trải của nó làm cho kinh ngạc.
Một căn hộ rộng rãi như thế, mà chỉ có vài món đồ. Đúng là lãng phí tài sản.
Tôi suýt nữa muốn hỏi thẳng: “Anh nói anh không có tiền à? Tiền điện tôi trả? Tiền nước tôi trả? Tiền m/ua sắm tôi lo?”
Dạo gần đây, anh ấy thoải mái hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng, tôi sẽ lôi kéo anh làm vài việc “phạm luật nhỏ”, như lén m/ua trà sữa, nấu lẩu trong xe, hoặc dùng giấy nghỉ ốm giả để trốn việc.
Tư Diệu dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, rõ ràng tâm trạng anh ấy đã tốt lên nhiều.
Dù chưa thể giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng ít nhất cũng không còn u uất như trước.
Nhà trống cũng có cái lợi là đồ đạc dễ tìm. Tôi nhanh chóng tìm được chiếc tủ nhỏ mà anh ấy miêu tả. Sau khi mở khóa, tôi thấy vài bản hợp đồng.
Lấy điện thoại ra để đối chiếu thông tin mà Tư Diệu đưa, tôi vốn không định xem nội dung, nhưng tiêu đề của một bản hợp đồng đã ngay lập tức thu hút tôi.
“Hợp đồng v/ay n/ợ không điều kiện.”
Trong đầu tôi “uỳnh” một tiếng, ý nghĩ lạnh lẽo nào đó trỗi dậy khiến sống lưng tôi ớn lạnh.
Chẳng lẽ Tư Diệu đã dây vào c/ờ b/ạc? Không trách được anh ấy muốn bằng mọi giá rời khỏi giới giải trí. Anh ấy sợ mình sẽ trở thành một kẻ phá sản, ngay cả việc làm người thường cũng không nổi sao?
“Bây giờ báo cảnh sát tố giác anh ấy còn kịp không? Hay là c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ để tự bảo vệ mình?” Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu một giây, ngay sau đó, tôi tự nhủ:
“Không được! Mặc kệ ra sao, tôi phải kéo anh ấy lại trước đã.”
Anh ấy dường như chỉ còn mỗi tôi.
Chỉ còn mỗi người “chiến hữu” này.
Khi tôi cầm hợp đồng quay lại, Tư Diệu đang ngồi trong xe ăn cơm hộp và lướt Weibo.
Ánh mắt anh rơi vào một tin tức trên hot search: một lão nghệ sĩ bị lộ chuyện quấy rối tình dục nữ diễn viên. Tin tức nóng đến mức từng dòng đều gắn chữ “bùng n/ổ”.
Vị lão nghệ sĩ đó từng hợp tác với Tư Diệu, đã qua tuổi 60 nhưng bảo dưỡng tốt, nhìn như người ngoài 40. Ông ta đẹp trai, năng lực xuất sắc, danh tiếng trong giới cũng không tệ.
Vụ việc này vừa bị lộ, phần bình luận trên mạng tràn ngập những lời than thở, thất vọng, và tuyên bố rằng hình tượng đẹp đẽ này đã hoàn toàn sụp đổ. Có người còn cảm thán rằng sau chuyện này ông ta sẽ không thể nào sống tiếp trong giới giải trí.
Tư Diệu vừa ăn cơm, vừa nhìn tin tức, đôi mắt cún con của anh ấy bỗng sáng lên. Anh cười khẽ khi nhai một miếng cơm.
Anh ấy còn cười được sao?
Tôi bước đến trước mặt anh, ném bản hợp đồng lên bàn: “Anh đi/ên rồi à? Anh ký cái này để làm gì? Bộ n/ão của anh thực sự bị lừa đ/á rồi hả?”
Anh ấy liếc nhìn bìa hợp đồng, hơi ngẩn người. Sau đó, sắc mặt anh thay đổi:
“Ai cho cô tự tiện lục đồ?”
“Tôi lục cái gì mà lục? Không phải chính anh bảo tôi đến lấy đồ trong tủ sao? Tôi tự tiện à? Anh để ngay trước mắt tôi, tôi còn chẳng thèm nhìn!”
Xe cách âm bình thường, dù tôi đã gi/ận đến bùng n/ổ nhưng vẫn cố kiểm soát âm lượng:
“Tại sao anh lại ký thứ này với Hứa Hồng? Tại sao lại đồng ý một hợp đồng còn đ/áng s/ợ hơn cả hợp đồng b/án thân thế này? Tư Diệu, tại sao?”