9
Hơn nửa tháng sau, Hứa Hồng lại tìm đến đoàn phim để gặp Tư Diệu.
Nhớ lại lần trước bị cô ta ném điện thoại vào mặt, tôi không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Nhưng Hứa Hồng hoàn toàn không coi tôi là gì, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn, trực tiếp bước đến chỗ Tư Diệu trong giờ nghỉ, nói: "Tôi đã nói với đạo diễn rồi, cảnh quay tối nay dời sang ngày mai làm bù. Bây giờ thu dọn một chút, đi với tôi."
Tư Diệu khẽ nhíu mày, khó có thể nhận ra: "Ngày mai tôi có quá nhiều cảnh cần quay, còn chưa thuộc lời thoại."
"Cậu cần phải tự nói lời thoại sao?" Hứa Hồng bày ra vẻ mặt khó tin.
Biểu cảm đó làm Tư Diệu tổn thương, nhưng anh không nói gì.
"Mau lên, phía đối tác đích thân yêu cầu cậu phải có mặt." Hứa Hồng mất kiên nhẫn giục.
Tôi nhìn sắc mặt Tư Diệu có chút u ám.
Nhưng sau vài giây im lặng, anh vẫn thỏa hiệp, trở lại xe tẩy trang, thay quần áo.
Tôi theo Hứa Hồng, lái xe đến một nhà hàng trong khách sạn năm sao nổi tiếng trong thành phố. Trong phòng ăn riêng, đối tác đã chờ sẵn.
Tôi không quen biết đối tác, nhưng dựa trên kinh nghiệm làm việc nhiều năm, cộng thêm lời nói ám chỉ của Hứa Hồng, tôi nhanh chóng hiểu ra rằng, bữa tiệc tối nay chẳng liên quan gì đến công việc của Tư Diệu. Anh chỉ đơn giản bị người có tiền quyền gọi đến để ăn uống, uống rư/ợu cùng đối tác.
Những chuyện như vậy dù đã hiếm gặp trong giới, nhưng không thể tránh khỏi những kẻ làm bẩn cả một tập thể.
Tôi nhìn người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi ngồi cạnh Tư Diệu, ăn mặc như một doanh nhân thành đạt. Ông ta đặt tay lên chân anh, bóp nhẹ, cười một cách d/âm đãng.
Tư Diệu từ đầu đến cuối cụp mắt, lặng lẽ phối hợp ăn uống, uống rư/ợu, không thừa một lời hay biểu cảm.
Một đỉnh lưu như anh cũng phải chịu đựng những quy tắc ngầm như thế này.
Tôi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên khi mới vào nghề, đi theo một nữ minh tinh.
Lúc đó, quản lý cũng từng vô tình dẫn cô ấy vào một bữa tiệc tương tự. Ngay khi nhận ra vấn đề, quản lý lập tức kéo cô ấy rời khỏi, không quan tâm đến chuyện đầu tư.
Sau đó, nữ minh tinh khóc lóc xin lỗi quản lý. Quản lý nói với cô ấy: "Tiền nhiều đến đâu cũng không đáng giá bằng lòng tự trọng của bản thân."
Thực ra, người ta hoàn toàn có thể phản kháng, có thể nói "không".
Tư Diệu là một đỉnh lưu, lẽ ra anh phải có quyền lên tiếng hơn.
Nhưng bây giờ, anh ngồi trong một nơi dơ bẩn như vậy, chịu đựng sự s/ỉ nh/ục.
Quản lý của anh không những không bảo vệ anh, mà còn đẩy anh ra chịu đựng, hoàn toàn không quan tâm.
Lúc đó, tôi cảm nhận được một sự bất lực dâng trào.
Nếu tôi không thể trở thành một quản lý xuất sắc như Hứa Hồng, thì ít nhất tôi cũng nên đứng ra bảo vệ anh, giúp anh chống lại những điều bất công và bẩn thỉu.
Nhưng tôi lại không làm được gì. Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, ngay cả khi người từng bảo vệ tôi như Tư Diệu, giờ đây lại phải chịu sự s/ỉ nh/ục trước mắt tôi, tôi vẫn không thể làm được gì.
Nếu tôi đủ giỏi, nếu tôi có tiếng nói trong giới, Tư Diệu sẽ không bị bóc l/ột như thế này, sẽ không bị chà đạp.
Tôi sẽ có thể bảo vệ anh như cách anh từng bảo vệ tôi.